Chuong 424: Quyet dinh cua anh
Chuong 424: Quyet dinh cua anhChuong 424: Quyet dinh cua anh
"Ừ, quá nhàm chán rồi."
Phục Đình Du cười nói, vị này vậy mà cũng vào nhập vai, điều làm anh thích thú là, bên ngoài đời là giám đốc ngân hàng giờ lại làm việc trong lĩnh vực tài chính mà mình am hiểu...
Nhưng cũng không hay biết từ lúc nào, dường như anh cũng đã hòa nhập vào nhóm người này rồi.
"Ha ha, tôi có nghe nói các đội viên quân đoàn nghĩ rằng anh bị thương hay ốm gì đó, còn muốn tổ chức đội đi thăm anh nữa kìa.'
Cao Viễn cũng kể với Phục Đình Du điều anh ta nghe Trương Đào nói, hôm qua Phục Đình Du cũng khiến mọi người thắc mắc khi nhốt mình trong phòng cả ngày, ai không biết cứ tưởng anh thất tình đấy.
"Anh trai tôi có sức khỏe dẻo dai mà, làm sao ốm được chứ?"
Phục Anh lấy từ Lạc Thời Vũ mấy bảng kê các cửa hàng cần dùng, cô ấy cũng phải bắt đầu làm việc nghiêm túc rồi.
"Nói đến thì cũng phải, trước kia tôi cứ 2-3 ngày lại bị cảm sốt, mà bây giờ chẳng hề bị bệnh lần nào cả, có vẻ tận thế cũng chẳng hoàn toàn xấu đâu nhỉ."
Cao Viễn lẩm bẩm.
"Đúng thế, không phải tất cả đều là chuyện xấu đâu."
Trên tờ báo in toàn cảnh doanh trại Thanh Thị trông thật hoành tráng, và vừa rồi, Phục Đình Du đã quyết định ở lại đây, đóng tốt vai nam chính của mình.
Không xa, Lý Ngôn He đã bắt đầu làm việc, Liễu Hạo Quảng đứng bên cạnh báo cáo điều gì đó, nghe có vẻ liên quan tới vấn đề an ninh trong trại.
"Mấy người đó hai ngày qua không có động thái gì, nhưng Kim Gia Vinh cảm thấy họ đang chờ ai đó."
Liễu Hạo Quảng báo cáo, giờ toàn bộ doanh trại đã thực hiện chế độ tiêu dùng bằng điểm tích lũy, các cửa hàng cũng áp dụng chính sách hạn chế mua, nên 4 người kia cũng không thể tiếp tục tích trữ được nữa, nhưng vẫn không đi làm thẻ tích lũy điểm.
"Tiếp tục theo dõi, tôi tò mò xem họ sẽ làm gì tiếp theo."
Lý Ngôn Hề nhíu mày nói, cô định ở lại doanh trại vài ngày tới, cho tới khi bọn chúng lộ diện.
"Vâng, vậy tôi đi trước đây."
Liễu Hạo Quảng đáp lời rồi cùng Tạ Kỳ Thắng rời văn phòng.
Dần dần, văn phòng trở nên im lặng, sau khi xác nhận xong vài bản báo cáo quy hoạch đất trại do Lâm Hải đưa lên, Lý Ngôn Hề ngẩng đầu thì phát hiện chỉ còn mình và Phục Đình Du trong phòng, Tiểu Vũ Gia đang cuộn mình trên chiếc giường mềm nhỏ ngủ trưa.
"Thế nào, nghỉ ngơi một ngày có khá hơn không?"
Lý Ngôn Hề cảm thấy văn phòng quá im ắng nên hỏi.
Phục Đình Du cuối cùng cũng buông tờ báo xuống, nói: "Ngủ một ngày rồi, khá hơn nhiều."
"Vậy thì tốt, hôm qua Phục Anh còn lo cho anh đấy."
Lý Ngôn Hề nói lơ đãng, hôm qua Phục Anh định đến gõ cửa phòng anh nhưng bị cô ngăn lại.
"Lo cho tôi? Em cũng vậy chứ?”
Bị đối phương đột ngột hỏi ngược lại, Lý Ngôn Hề bối rối không biết trả lời thế nào. Phục Đình Du hôm nay quả thực hơi kỳ lạ...
Nhưng cô vẫn hỏi: "Hay là... anh nhớ lại thế giới cũ của mình, muốn quay về? Nhưng chúng tôi vẫn chưa tìm ra manh mối gì về thế giới đó, tôi thực sự xin lỗi."
Lý Ngôn Hề nghĩ có lẽ Phục Đình Du đang nhớ nhà.
"À không có đâu..."
Quả thật, Phục Đình Du cảm thấy so với việc nhập vai, cốt truyện mất trí nhớ do đoàn làm phim sắp đặt là điều khiến anh khó chịu nhất.
Trước kia anh từng nghĩ mình đã du hành thời gian...
"Vậy thì tốt, thú thực tôi nghĩ sẽ rất khó tìm ra manh mối về thế giới cũ của anh."
Lý Ngôn Hề nói tiếp.
"... Có thể cho tôi một tách cà phê được không?"
Phục Đình Du tiến lại gần, quyết tâm nhảy qua chủ đề này.
Lý Ngôn Hề tất nhiên sẽ không tiếc cà phê, cô cũng đổi thêm một tách cho mình để tỉnh táo.
“Tôi sẽ qua quân đoàn sau."
Phục Đình Du thưởng thức tách cà phê thơm ngon, phải nói chất lượng chế tạo của Cam Lâm thực sự cao, cà phê nông đậm hương vị, vị trên đầu lưỡi còn mịn hơn thực tế.
"Không nghỉ thêm vài ngày nữa sao? Những ngày này cũng chẳng có việc gì bận lắm."
Lý Ngôn Hề nhấm nháp cà phê, câu được câu không hàn huyên, trong phim này dù có ăn nhiều đồ ngọt cô cũng không sợ béo vì ở thế giới này sẽ không cho cô tăng cân.
"Ừ, hôm nay Triển Hào và Thời Hạo dẫn người ra ngoài hết rồi, không có ai ở doanh trại cũng không yên tâm lắm."
Sau hai ngày tranh đấu tư tưởng, khi nhìn thấy thái độ sống nghiêm túc của mọi người bên cạnh, anh cũng nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng.
Anh vẫn là Phục Đình Du, nhưng bây giờ, anh là đội trưởng đội quân thành phố Thanh, là đồng đội của những người này.
"Vậy được, đừng để mình quá mệt mỏi nhé."
Lý Ngôn Hề dặn dò, dù là nam hay nữ, chắc một tháng cũng có vài ngày tâm trạng sa sút mà...
"Nói ra thì, em cũng đừng quá mệt mỏi, con người sống trên đời chỉ cần vui vẻ là được."
Phục Đình Du chỉ để lại một câu khó hiểu như vậy rồi rời khỏi văn phòng.
Mặc dù đều là lời quan tâm, nhưng Lý Ngôn Hề vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, đang lúc cô suy nghĩ xem trong hai ngày qua đã xảy ra chuyện gì khiến Phục Đình Du như vậy thì Tiểu Vũ Gia bỗng tỉnh dậy.
"Ngôn He Ngôn He, sắp có tang thi động vật xâm nhập doanh trại rồi đấy! Cô không cảm nhận được sao?"
Tiểu Vũ Gia vỗ cánh lo lắng nói.
Tang thi động vật?
Lý Ngôn Hề lắc đầu, cô không cảm nhận được gì.
"Có lẽ chúng theo một người nào đó, giờ vẫn còn ở ngoài trại." Tiểu Vũ Gia cảm nhận rồi xác định.
Lý Ngôn Hề hoàn toàn tin tưởng vào khả năng cảm nhận của Tiểu Vũ Gia, lập tức dùng điện đàm kết nối tới nhân viên trực cổng trại.
Tại cổng doanh trại thành phố Thanh, Chương Bằng vô tình là người trực ca hôm đó.
Thật ra trực cổng là công việc khá nhàn, họ chủ yếu chỉ cần đảm bảo người ra vào có trật tự.
Tuy nhiên sau khi nhận được cuộc gọi của Lý Ngôn He, sắc mặt Chương Bằng lập tức nghiêm túc hẳn.
"Thôi Nhu, cố làm chậm quá trình đăng ký càng lâu càng tốt."
Chương Bằng nói nhỏ với Thôi Nhu và vài nhân viên đăng ký phía sau.
Mọi người gật đầu dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra, trước đây họ cũng hiếm khi gặp trường hợp người đăng ký biến đổi thành tang thi, và mỗi lần đều được trưởng trại thông báo trước là người thứ mấy.
Lần này lại phải làm chậm tiến độ?
"Có chuyện gì vậy đội trưởng Chương?"
Trân Tiểu Hỷ tò mò hỏi, không lẽ có ai bị nhiễm vi-rút tang thi?
"Trưởng trại nghi ngờ có người mang theo tang thi động vật nhỏ vào thành, lần này tình huống nguy hiểm, mọi người cẩn thận."
Chương Bằng nói ra điều Lý Ngôn Hề lo ngại, họ không thể lộ ra sơ hở nào, một là để bắt tội phạm, hai là nếu những con tang thi vật nuôi thoát ra thì sẽ rất nguy hiểm cho mọi người xung quanh.
"Dạt"
Trần Tiểu Hỷ cũng nghiêm túc hẳn, không biết ai độc ác đến mức mang tang thi vào trại để hại người?