Chuong 93: Kho thang cap
Chuong 93: Kho thang capChuong 93: Kho thang cap
Chương 93: Khó thăng cấp
"Tôi nghĩ bạn bè của cô nhìn thấy cô lấy đồ của cô ấy cũng sẽ không cảm thấy vui vẻ gì."
Giọng nói lạnh lùng truyền đến từ cửa, khi Lưu Quyên nhìn thấy Lý Ngôn Hề, người dẫn đầu giết quái vật, ngay lập tức buông tay đang cầm túi.
"Nhưng mà...
Lưu Quyên còn muốn biện giải cái gì, nhưng lý trí của cô ta đã lựa chọn câm miệng.
"A ha ha, đều là hiểu lâm, hiểu lâm."
Người đàn ông áo sơ mi trắng đi tới vội vàng giải thích, hắn lo lắng những người trẻ tuổi này sẽ đuổi bọn họ ra ngoài, như vậy bọn họ không thể đi theo thu thập thức ăn nữa.
"Các người có thể đi theo, nhưng không được tranh giành gây sự, còn có, cô giáo Quách là người của chúng tôi, nếu như các người không tuân thủ được quy tắc, xin mời các người trở lại phòng mình."
Lý Ngôn Hề đỡ Quách Dung Dung dậy, nhìn Lưu Quyên nói.
Câu nói cô giáo Quách là người của chúng tôi kia làm cho Quách Dung Dung có chút cảm động, cô ấy lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác được học sinh của mình che chở.
"Đó là điều tất nhiên, mọi người yên tâm, làm loạn là chuyện không có khả năng, tranh đoạt cũng sẽ không xảy ra nữa, các người cứ tiếp tục, tiếp tục nha."
Người đàn ông áo sơ mi trắng thay mọi người hòa giải.
Lý Ngôn Hề nhìn thoáng qua người đàn ông hai mươi mấy tuổi này, cô còn nhớ lúc nãy người đàn ông này tự giới thiệu mình, nói anh ta tên là Thôi Thư Dương, hình như nghề nghiệp là bán bảo hiểm?
Lưu Quyên cũng bị Thôi Thư Dương khuyên di ra ngoài, cô ta không nỡ lại nhìn thoáng qua căn phòng này, cô ta biết người bạn kia của cô ta cực kỳ thích tích trữ hàng hóa, bao gồm cả đồ ăn, trong đó còn có một gian phòng tạp hóa cô ta còn chưa đi vào.
Nhưng nhìn mấy người Lý Ngôn Hề đều nhìn mình, cô ta cũng không dám tiếp tục ở đây nữa, đành phải đi theo Thôi Thư Dương.
"Cám ơn em, Ngôn He, kỳ thật chúng ta cũng không thiếu đồ ăn, tôi chỉ là tức giận, không muốn cho cô ta.' Quách Dung Dung nói.
"Cô giáo Quách, cô không sai, chúng ta hiện tại không thiếu đồ ăn, nhưng nếu như bên ngoài vẫn luôn như vậy, đồ ăn sẽ càng ngày càng khan hiếm, cho nên em cảm thấy chỉ cần là vật tư chúng ta có thể tìm được, đều là thứ hữu dụng."
Lý Ngôn Hề nói, mấy người bọn họ vừa mới giết tang thi cũng có ý chờ Quách Dung Dung, nhặt xong vật tư. Cho nên lúc có người tranh đoạt bọn họ lập tức phát hiện.
"Anh, đao cũng không dám cầm, mau đi hỗ trợ nhặt vật tư."
Phục Anh chỉ vào Cao Viễn nói, cô ấy cảm thấy sức nhẫn nại của mình đã đạt tới cực hạn.
Lúc bọn họ giết tang thi, Cao Viễn ở phía sau nôn ra.
Lúc đào bảo thạch, Cao Viễn còn ở phía sau nôn.
Thời điểm không cẩn thận giam phải thi thể tang thi, hắn vẫn tiếp tục nôn...
"Phục tổng thật tốt, ngài bảo tôi làm cái gì tôi sẽ làm cái đó, tuyệt không oán hận!"
Cao Viễn đã đối với mấy người Phục Anh đã rạp đầu xuống đất rồi, đồng thời cũng ý thức được mình nên làm cái gì đó, vì thế nghe xong lập tức đi tìm túi đựng vật tư,
Lúc này mấy người đang chuẩn bị tiếp tục giết tang thi thì nghe được tiếng kinh ngạc hô lên của Quách Dung Dung, thì ra Quách Dung Dung tìm được một kho chứa đồ.
Chỉ thấy trong phòng đều là vật tư chất đống lên trân nhà, có khăn giấy, mì gói, nước giặt, xúc xích giăm bông... Quy mô của nó không thua kém gì một nhà kho nhỏ.
"Gia đình gì vậy?”
Người này cũng thật biết tích trữ hàng hóa, mấy người Cố Dao kinh ngạc nhìn nói.
"Ngôn Hà, đây đều là vật phẩm cùng loại, em có thể cất vào."
Quách Dung Dung vui mừng nói, cô ấy biết trong ba lô của Lý Ngôn Hề có thể chứa đến 99 vật phẩm cùng loại.
Lý Ngôn Hề gật gật đầu, trong kho Đào Lý của cô không thiếu những thứ này, nhưng cô vẫn thu một ít khăn giấy và mì gói và các vật tư cùng loại khác.
Mà sau khi cô thu xong, Cao Viễn cũng cầm một cái túi đồ màu đen thật lớn chạy về.
Ánh mắt Trương Đào lóe lên, hắn cũng biết chức năng ba lô của Lý Ngôn Hề, nhìn những thứ kia biến mất trước mặt, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy cực kỳ thần kỳ.
Một đêm bận rộn, mấy người thu hoạch được vật tư khá phong phú, ít nhất mấy ngày nay vấn đề thức ăn của bọn họ đã được giải quyết.
"Ai, thật khó khăn a, Ngôn Hà, chúng ta đến lúc nào mới có được 100% ah."
Buổi tối Cố Dao và Phục Anh ở cùng một phòng với Lý Ngôn Hề, ba người tràn đây chờ mong chờ Lý Ngôn Hề thăng cấp ba lô, lại phát hiện vẫn chỉ có 7%.
"Chúng ta ở lại chỗ Cao Viễn hai ngày là được rồi."
Lý Ngôn Kỳ đột nhiên nói, khu vực Cao Viễn ở là khu Tân Lương, cô còn nhớ rõ thời điểm này, trong ba đội cứu viện của nam thành, trong đó có một đội đã lấy khu Tân Lương làm điểm khởi đầu triển khai cứu viện.
Đương nhiên đại học Nam Thành bên kia cũng là điểm khởi đầu của một đội cứu hộ, nhưng cô biết nơi đó cứu viện không thuận lợi, không cứu được bao nhiêu sinh viên ra không nói, còn tổn hại một ít nhân viên cứu viện.
Kiếp trước cô cũng được Quý Thành cứu ở đại học Nam Thành, kiếp này, cô không muốn liên quan quá lớn đến đối phương nữa.
"Mình không có ý kiến, nhưng mà Ngôn Hà, Cao Viễn anh ấy..."
Phục Anh đang suy nghĩ vấn đề của Cao Viễn, cô ấy muốn rèn luyện Cao Viễn, chỉ là nếu Cao Viễn đi theo bọn họ, tất nhiên sẽ biết vê ba lô của Lý Ngôn Hà, cô ấy cũng có chút do dự.
"Không sao, ba lô có mười ô vuông, không ai ghen tị đến phát điên."
Lý Ngôn Hề cười nói.
Kiếp trước chính là như thế, người khác sau khi biết cô có chức năng ba lô lúc đầu đều rất thán phục, sau đó khi biết chỉ có thể đặt mười món vật phẩm, cũng dần dần không cảm thấy hứng thú nữa, chỉ coi cô là một cái gân gà có chút tác dụng mà thôi.
"Mình hiểu rồi, nhưng mình cũng tò mò ba lô của cậu sau khi thăng cấp sẽ có bao nhiêu chỗ, hai mươi ô?"
Phục Anh nằm ở trên giường phỏng đoán, 20 ô cũng không tệ, ít nhất mỗi thứ đều có thể đặt đủ 99 cái... "Mình cũng không biết, chỉ là trong khoảng thời gian này phải vất vả cho mọi người rồi."
Lý Ngôn Hề nói, trải qua một lần sống cô mới hiểu rõ tâm quan trọng của đồng đội, đặc biệt là cô có một chức năng ba lô như vậy, nếu như là một mình cô, hiện tại nâng cấp lên 7% cũng là một chuyện rất khó khăn.
"Đừng khách khí nữa, lời này mình không thích nghe."
Cố Dao nói, Ngôn Hề chính là hướng dẫn viên kiêm kho hàng di động nhỏ của bọn họ, hơn nữa cô ấy giết nhiều tang thi hơn bọn họ.
"Được rồi, ngủ đi, ngày mai tranh thủ được 17% "
Phục Anh ngáp một cái, cô ấy đã sớm mệt mỏi không chịu nổi.
Ngày hôm sau, Cao Viễn bị ép cầm con dao thép Phục Anh dùng mấy cái nồi inox của nhà bọn họ làm ra, sau khi lại bị ép giết một con tang thi, rốt cuộc cũng không vừa nhìn đã nôn nữa.
Mà lúc này, Lý Ngôn He đột nhiên đi tới bên cửa sổ, nói: "Chúng ta có thể phải chuẩn bị đi ra ngoài một chút."
"Ngôn He, không phải là?"
Cố Dao mừng rỡ nhìn Lý Ngôn Hề.
"Mình không chắc, nhưng đích xác có một đội ngũ hơn trăm người đi qua bên kia, cũng có thể là người sống sót chạy nạn."
Lý Ngôn Hề trả lời, cô cũng không xác định đó có phải là người của đội cứu hộ hay không, nhưng nếu là đội cứu hộ của khu Tân Lương, cô nhất định không thể bỏ lỡ.
Chỉ vì đội cứu hộ của quận Tân Lương khác với hai đội cứu hộ khác, ưu tiên của họ là giết tang thị, chứ không phải cứu người.
Đây cũng là đội cứu viện mà Lý Ngôn Hề bội phục nhất, bởi vì so với đi đường tắt, chỉ huy của họ nhìn thì như lựa chọn một con đường khó khăn nhất, nhưng cuối cùng tỷ lệ tử thương của đội cứu hộ khu Tân Lương lại được duy trì ở mức thấp nhất, người sống sót được cứu viện cũng không thấp hơn hai đội còn lại.
Giờ phút này trong lòng Lý Ngôn Hề chỉ có một ý niệm trong đầu, đi theo bọn họ, nhặt tinh hạch nào.