Mạt Thế Nữ Xứng Nàng Không Nghị Bạo Hồng (Dịch Full)

Chương 94 - Chương 94: Đội Cứu Viện Tân Lương

Chương 94: Đội cứu viện Tân Lương Chương 94: Đội cứu viện Tân LươngChương 94: Đội cứu viện Tân Lương

Chương 94: Đội cứu viện Tân Lương

Máu, máu ở khắp mọi nơi.

Máu tươi bắn tung tóe trên tường, máu tươi chảy theo khe hở sàn nhà, hai thi thể nằm ngang trên mặt đất, bọn họ trợn tròn hai mắt, trong đôi mắt chết cũng không thể nhắm còn tràn ngập hoảng sợ cùng sợ hãi.

Triển Hào dùng bàn tay run rẩy khép lại đôi mắt của cha mẹ mình.

Một trận tiếng động dính dính từ phía phòng ngủ truyên đến, hắn vội vàng theo về phía đó tìm, phát hiện vị hôn thê đang dựa vào tường đầy máu tươi, môi cô ấy khẽ giật giật, chứng tỏ lúc này cô ấy còn sống.

Nhưng mà cậu bé mười tuổi nằm sấp trên người cô ấy vẫn không ngừng xé rách bụng cô ây, đưa ruột thịt trong bụng cô ấy lên lên miệng.

Đó là con của hàng xóm.

Bằng bằng!

Sau một tiếng súng vang lên, cậu bé ngã thẳng xuống.

"Vi nhi, Vi nhi, thực xin lỗi, anh đến trễ."

Triển Hào khóc quỳ gối bên cạnh vợ mới cưới, hắn muốn ôm Lâm Vi Nhi lên, nhưng toàn thân đầy máu của cô ấy căn bản làm cho hắn không có chỗ xuống tay, khoang bụng của cô ấy đã bị móc ra.

"Giết. Em,

Lâm Vi Nhi đầy nước mắt, cô đưa tay lau đi nước mắt của chồng, nhưng bàn tay giơ lên lại bị cô ấy thả xuống.

Tay cô ấy quá bẩn.

"Anh có lỗi với em, Vi Nhi”

Tim Triển Hào như bị đao cắt, bởi vì hắn biết, ngay một ngày trước, Lâm Vi Nhi còn cao hứng phấn chấn nói cho hắn biết tin tức mình mang thai.

"Giết em... Không muốn biến thành quái vật..."

Lâm Vi Nhi dùng giọng điệu gần như khẩn cầu nói.

Ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa, hai người đều đoán được, đó là cha Viên mẹ Viên đã biến thành tang thi.

"Vi Nhi, tạm biệt"

Không muốn nhìn vợ tiếp tục thống khổ, Triển Hào tự tay giải thoát cho nữ nhân mình yêu nhất...

Lại là mấy trận tiếng súng, Triển Hào lảo đảo đi ra khỏi cửa nhà mình, lúc này hai mắt hắn đã đỏ ngầu, nhìn đường phố tràn đầy quái vật ăn thịt người, hắn phẫn nộ vọt vào...

"Triển Hào? Triển Hào? Tỉnh lại"

Giọng nói quen thuộc truyền đến, Triển Hào nhớ rõ, đây là tiếng của đồng đội Trương Cẩm Hàng.

Hai mắt mở to trên xe xóc nảy, Triển Hào lúc này mới nhớ ra, bọn họ hiện tại đang ở đội cứu viện Tân Lương tìm kiếm người sống sót, mà hắn vừa rồi chỉ là trong giấc ngủ ôn lại cơn ác mộng kia một lần nữa.

"Vừa rồi không cẩn thận ngủ thiếp đi, đến đâu rồi?" Triển Hào ngồi thẳng người trong xe tải, nhìn ra bên ngoài.

"Sắp tới tiểu khu Phượng Hoàng rồi, hôm nay chúng ta phải đi cứu người Viên gia mà cấp trên phân phó, lúc này cậu cũng đừng giết đỏ mắt nữa, trong tiểu khu Phượng Hoàng kia có nhiều hộ gia đình như vậy, cũng không đủ cho chúng ta giết."

Trương Cẩm Hàng vừa cùng mọi người ở trong xe tải sửa sang lại vũ khí vừa lải nhải.

Bạn hắn cái gì cũng tốt, chỉ là nhìn thấy tang thi sẽ liều mạng giết, bao nhiêu lần người được cứu thiếu chút nữa rơi vào tang thi, trong mắt hắn vẫn chỉ có giết tang thị.

Nhưng cũng chính bởi vì sự dũng mãnh của hắn, mới được bầu làm tổng chỉ huy đội cứu hộ hai.

Nhưng làm bạn, Trương Cẩm Hàng cảm thấy hắn cần phải nhắc nhở đối phương, tang thi đều là vật chết, cứu người sống mới xem như thành công.

"Biết rôi, đừng dong dài”

Triển Hào chỉ trả lời đối phương vài chữ, hắn biết bạn bè hoàn toàn là vì tốt cho mình, nhưng mà...

Tiểu khu Phượng Hoàng là một tiểu khu lớn, bên trong có mấy ngàn hộ gia đình, mà nhiệm vụ chủ yếu hôm nay của bọn họ, chính là cứu ra Viên gia nhà 808 được chỉ định ở trên, thuận tiện cũng phải cứu những người sống sót ở đây.

Chỉ là thuận tiện mà thôi, Triển Hào cười trào phúng.

Mặc kệ hắn cứu ai, hắn tới, chỉ là vì giết tang thi mà thôi.

Cách đó không xa, trên con đường nhỏ đối diện tiểu khu Phượng Hoàng, ba người Phục Anh cùng Trương Đào đã giải quyết được hơn mười con tang thi trên con đường nhỏ, hiện tại đang ở trong xe chờ đợi tiểu khu Phượng Hoàng được cứu viện xong.

Họ đã xác định rằng đó là đội cứu hộ, bởi vì bên ngoài có một chiếc xe tải màu xanh lá cây đậu với một vài từ lớn: đội cứu hộ quận Tân Lương.
Bình Luận (0)
Comment