Nhìn thấy tinh thể đầy trên đất, Trần Lạc choáng váng mặt mày.
Tinh thể không để ở chỗ Samoyed, cũng đúng thôi, ai lại để toàn bộ tài sản tính mạng vào trong tay vợ bé chứ?
Nếu hắn lại hô thêm một lần người ngoài hành tinh đến kìa, vậy chẳng khác nào vũ nhục chỉ số thông minh của mọi người.
Từ số điểm tích lũy để đổi chức phó thủ lĩnh, đến tổng điểm tích lũy của tinh thể, Pháp Vương đã chủ mưu từ lâu, không cho Trần Lạc cơ hội bóp méo.
Làm sao bây giờ? Còn cách gì không?
Cho dù hắn có dùng cái cớ bước chân trái trước nên không tính, cũng không thể đứng trước mặt mọi người rồi nói được.
Hai mắt Trần Lạc vô thần, ngã ngửa xuống trên mặt đất.
"Không, không, không."
Pháp Vương đã tích góp đủ một vạn tinh thể rồi.
Pháp Vương đắc ý hỏi:
"Hiện tại ta đã là chó thủ lĩnh đúng không?"
Trần Lạc giãy giụa hồi lâu, cuối cùng suy sút nói:
"Ta thua, đã đánh cược thì phải chịu thua, cho ngươi đấy."
Thôi, Pháp Vương đã quyết tâm muốn như vậy thì cứ cho nó đi.
Trần Lạc cười khổ một tiếng, hắn tìm mọi cách để cản trở, cuối cùng vẫn để cho Pháp Vương trở thành chó thủ lĩnh.
Được Trần Lạc chính miệng thừa nhận, Pháp Vương kích động không thôi:
"Hôm nay chó thủ lĩnh ta sẽ trả tiền toàn bộ đồ ăn, mọi người cứ thỏa sức ăn uống đi."
Pháp Vương rất coi trọng chức phó thủ lĩnh, chứ không phải là điểm tích lũy, hiện giờ nó đã thực hiện được mong ước, cho nên vô cùng hào phóng.
Pháp Vương cũng tin rằng Trần Lạc sẽ để nó nợ điểm tích lũy.
Nghe thấy được thỏa thích ăn uống, thùng cơm Triệu Tử Ý vui vẻ nói:
"Cảm ơn chó thủ lĩnh."
Mọi người lập tức yên tĩnh lại, tất cả đồng thời dồn ánh mắt lên trên người Triệu Tử Ý.
Trong đó mang theo vẻ kinh ngạc, không đành lòng và thương hại.
Chỉ vui thầm trong lòng thì không sao, ngươi còn dám đứng trước mặt mọi người mà nói ta cái tên này, ngươi cho rằng Trần Lạc không cần mặt mũi nữa à?
Pháp Vương là anh em của hắn, ngươi là cái thá gì?
Triệu Tử Ý ngây ra một chút, sau đó mới phản ứng lại, rồi lại lâm vào ngây dại.
Ta, hình như, sắp bị đại ca đì rồi.
Trần Lạc nhìn chằm chằm vào Triệu Tử Ý đến mức bốc lửa, gà rán của ngươi vĩnh viễn biến mất rồi.
Phú quý không đến cuối đời, giống như mặc đẹp đi đêm.
Đối với Pháp Vương mà nói thăng cấp thành chó thủ lĩnh, không cho toàn thể thành viên tham dự thì còn gì là hay?
Vốn dĩ Trần Lạc không muốn cử hành, hắn thấy quá mất mặt.
Sau đó Mễ Linh uyển chuyển nói:
"Có thể gọi Pháp Vương là Pháp thủ lĩnh, hoặc là chó phó thủ lĩnh."
Trần Lạc đập bốp một phát vào đùi:
"Đúng thế, sao ta không nghĩ đến chuyện này nhỉ, nếu ta nghĩ ra thì trước đã đã không phải cản trở Pháp Vương như vậy."
Hắn cứ bị từ chó chó làm cho rối loạn đầu óc.
"Làm, nhất định phải làm."
5 giờ chiều, toàn bộ thành viên đã trở về căn cứ, Trần Lạc lập tức cử hành tiệc thăng chức.
Pháp Vương vui vẻ nhìn bộ quần áo mới toanh trên người mình, cái áo gió màu đen với cái kính râm lại được mặc lên trên người nó.
"Xin mời Pháp thủ lĩnh của chúng ta lên trên bục để gặp mặt mọi người."
Đúng lúc này, bầu trời đang sáng trưng đột nhiên tối sầm xuống, giơ tay không nhìn thấy năm đầu ngón tay.
Sắc trời đen đặc như mực tàu.
Một luồng khí thế khủng bố truyền từ trong căn cứ ra.
…
Một bầu trời xám xịt đang bao trùm lấy toàn bộ căn cứ, không đơn giản chỉ là màn đêm tối mà là thứ khó có thể hình dung được.
Ngoại trừ số ít người như Trần Lạc, Pháp Vương, Mễ Lạp, những người khác gần như trở thành người mù và chìm trong bóng tối vô biên.
Cho dù là các thành viên đã có nhiều kinh nghiệm chiến đấu nhưng cũng không tránh khỏi việc hoảng sợ khi bất ngờ gặp phải tình huống này.
“Chuyện gì đã xảy ra thế.”
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Là cực dạ(*) sao?”
(*)Cực dạ: hiện tượng màn đêm kéo dài 24 tiếng.
(*)Cực dạ: hiện tượng màn đêm kéo dài 24 tiếng.
Trần Lạc nhìn lên bầu trời, mơ hồ nhìn thấy có một bóng người giữa không trung.
“A.”
Bóng người trên bầu trời che kín đầu, cảm giác cực kỳ đau đớn.
Trần Lạc đầu tiên là sửng sốt, sau đó trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.
Là Hải Cơ đột phá đến cấp Vương.
Sử dụng thời gian gia tốc, thật sự đã khiến cho Hải Cơ đạt tới cấp Vương.
Cái tốc độ này, so với kiếp trước nhanh hơn một năm.
Lúc này Hải Cơ vô cùng đau đớn, thăng cấp lên cấp Vương thực sự rất đau đớn, năng lượng trong cơ thể không ngừng tăng vọt, Hải Cơ xuất hiện một loại ham muốn được trút giận.
Các thành viên đang tụ tập một chỗ, Hải Cơ cảm thấy nếu ném xuống dưới một đòn hắc ám ma đạn, có thể sẽ giết chết hoặc làm bị thương rất nhiều người.
Lúc này, cô thực sự muốn giết người.
Nhưng trong đầu vẫn còn một chút thanh tỉnh, đây là căn cứ của em trai, cô không thể làm loạn.
Hải Cơ chịu đựng cơn đau và nhanh chóng đi ra ngoài căn cứ, ngưng tụ hết tất cả năng lượng trong cơ thể rồi dứt khoát ném nó xuống đất.
Trần Lạc đã đến cách Hải Cơ không xa, hắn muốn để Hải Cơ trút giận trước, kiềm chế cũng không tốt.
Về phần căn cứ bên cạnh bị phá hủy, hừ, muốn phá thì cứ phá đi thôi.
Phá hư mọi thứ hay người chị cấp Vương, ngươi đoán xem ta sẽ chọn cái nào?
Ta chọn người chị cấp Vương.
Một quả bom năng lượng hắc ám khổng lồ lao thẳng xuống đất.
Một tiếng động đinh tai nhức óc vang lên.
Vụ nổ năng lượng ở trung tâm giống như một vụ nổ hạt nhân, cát bay, đá chạy, bụi bay đầy trời.
Chương 499 - Có Người Phá HoạiLàn sóng xung kích khổng lồ làm rung chuyển những bức tường thành cách đó cả một dặm, thậm chí còn gây ra những vết nứt sâu ở một số nơi.
Nếu như không phải do bức tường thành kiên cố, nó chắc chắn sẽ bị sụp đổ ngay lập tức.
Các thành viên trong bóng tối cảm nhận được chấn động, có người toàn thân run rẩy, có người ngã nhào xuống đất.
Đây còn là ở một nơi rất xa, nếu như đến gần hơn, sóng xung kích có thể giết chết cả dị năng giả cấp 6.
Dưới cấp 7, vậy thì tư cách làm bia đỡ đạn, ngươi thậm chí cũng không có.
Cho nên, nếu tài năng không đủ, Trần Lạc tuyệt đối sẽ không thu nhận.
Khuôn mặt chó vốn đang vui vẻ của Pháp Vương đột nhiên trở nên giận dữ, từng tia sét lần lượt lóe lên trong mắt hợp kim titan của chó.
Sau bao ngày chờ đợi, hôm nay cuối cùng chó cũng đã trở thành thủ lĩnh của đàn chó.
Ngươi có biết chó khó khăn như thế nào không?
Hôm nay là ngày trọng đại của chó, lễ cưới với Ngân Lang trước đó còn kém sôi động hơn hôm nay rất nhiều.
Kết quả lại có người phá hoại nó?
Pháp Vương cũng đoán ra được sự chấn động này là do Hải Cơ thăng cấp.
Đây chính là người lúc trước đã cướp điểm của chó, một tang thi cấp 7 đến tìm cái chết, vốn dĩ điểm sẽ thuộc về chó, nhưng cô ta lại ra tay trước một bước.
Thù mới hận cũ, tầng tầng lớp lớp chồng lên nhau.
A a a a, ngươi cứ chờ Pháp Vương ta đây đi, chờ khi chó đạt đến cấp Vương, ta nhất định phải giáo huấn ngươi.
Ban đầu, Pháp Vương nghĩ mình cũng không có gì để theo đuổi hay mong muốn sau khi trở thành thủ lĩnh chó, nhưng bây giờ, đã có một mục tiêu vô cùng lớn lao.
Trở thành cấp Vương, dạy cho Hải Cơ một bài học.
Chó phải cố gắng nỗ lực để trở nên mạnh mẽ hơn!
Sau khi trút hết cơn giận, Hải Cơ đã lấy lại tinh thần, nỗi đau từ việc thăng cấp lên cấp Vương đã vơi đi khá nhiều.
Bầu trời lại lần nữa chuyển về trạng thái chạng vạng tối như trước.
Người đầu tiên Hải Cơ nhìn thấy là Trần Lạc, cô cực kỳ ngạc nhiên, chạy đến ôm chặt Trần Lạc.
Trần Lạc cũng cười cười.
Này, trên người chị Hải Cơ không còn ướt nữa.
Thực sự biến hình rồi?
Sau khi Hải Cơ kích động, trên mặt cô hiện lên vẻ tàn nhẫn:
“Em trai, chúng ta đi tìm Ngưng Sương và bắt cô ấy đi.”
Hải Cơ đã hứa với Trần Lạc, để Trần Lạc sử dụng thời gian gia tốc với cô ấy, đây cũng là chuyện khiến Hải Cơ mất một năm, mặc dù một năm này cũng chẳng là gì đối với Hải Cơ.
Nhưng có người phụ nữ nào lại sẵn sàng già đi một năm tuổi một cách uổng phí chứ?
Mấy cái tát đau đớn đó của Ngưng Sương, Hải Cơ nhất định phải lấy lại danh dự.
Đây chính là lý do chính.
Ngươi có biết những thứ đó đối với một người phụ nữ mà nói có biết bao nhiêu tổn thương không?
Trần Lạc nói:
“Trước tiên nghỉ ngơi một lát, ổn định cảnh giới của cấp Vương, ngày mai chúng ta lại đi.”
Kỳ thực, nghi thức phong chức phó thủ lĩnh của Pháp Vương đang được tổ chức, dù thế nào đi nữa, hắn cũng phải hoàn thành tâm nguyện của Pháp Vương.
Địa vị của chị Hải Cơ không thấp, nhưng Pháp Vương lại cao hơn.
Hải Cơ cũng đồng ý, bây giờ dị năng đã cạn kiệt, chạy tới đó có khả năng lại chịu mấy cú tát nữa thì thật buồn cười.
Bầu trời tối sầm dần trở nên sáng sủa, các thành viên nhao nhao chạy tới xem cái hố lớn do Hải Cơ gây ra.
Chỉ thấy cái hố lớn này sâu hàng chục mét, có đường kính lên đến hàng trăm mét.
Liên tiếp vang lên những tiếng thở hổn hển, sức mạnh nào mà có thể gây ra sự hủy diệt lớn đến như vậy?
Thật đáng sợ.
Pháp Vương cũng bị giật mình.
Cho tới bây giờ Pháp Vương chưa từng thấy qua cấp Vương, Ngưng Sương cùng với Hải Thần Bạch Hạo, Pháp Vương cũng chưa từng thấy qua, làm sao có thể cảm nhận được sự khủng bố đó của cấp Vương?
Pháp Vương im lặng một lát, nhưng ánh mắt càng ngày càng kiên định hơn, không có gì có thể làm khó chó.
Chó luôn cố gắng hơn gấp bội, cho đến giờ chưa từng thua kém bất kỳ ai khác.
Ngày mai ta sẽ tìm người lấp cái hố lớn này, không lấp nó cũng chẳng ảnh hưởng gì.
Nghi thức thăng chức phó thủ lĩnh của Pháp Vương vẫn được tổ chức như thường lệ, có điều tất cả các thành viên ai cũng lơ đãng, tâm trí bọn họ đều đặt hết ở sự tàn phá vừa rồi của Hải Cơ.
Trần Lạc lớn tiếng tuyên bố:
“Cẩu trưởng lão là thành viên đầu tiên được thăng chức làm phó thủ lĩnh, sẽ ban thưởng mười nghìn điểm tích lũy, coi như phần thưởng khen ngợi.”
Điểm đối với Pháp Vương đã không còn tác dụng, bởi vì phó thủ lĩnh là người có chức vụ cao nhất, mà thủ lĩnh chỉ có thể có một người.
Tất nhiên, địa vị giữa các phó thủ lĩnh cũng có sự khác biệt.
Thế nhưng Pháp Vương là phó thủ lĩnh thứ nhất.
Điểm có thực sự quan trọng với Trần Lạc không? Hắn vừa mở miệng là có, không cần thiết phải ngăn cản Pháp Vương, mười nghìn, một trăm nghìn gì đấy cũng có thể tùy tiện cho.
Mục đích cho điểm đương nhiên là để Pháp Vương ra oai với tất cả mọi người.
Pháp Vương thích, Trần Lạc đương nhiên cũng nguyện ý hợp tác.
Chương 500 - Pháp Thủ LĩnhKhông ban thưởng điểm cho Pháp Vương, nói không chừng Pháp Vương còn muốn cả thủ phủ(*) chó.
(*)Thủ phủ: có nghĩa là trung tâm hành chính của một đơn vị hành chính cấp địa phương, như tiểu bang, vùng, tỉnh, huyện, xã,…
(*)Thủ phủ: có nghĩa là trung tâm hành chính của một đơn vị hành chính cấp địa phương, như tiểu bang, vùng, tỉnh, huyện, xã,…
Nghe được mấy lời này của Trần Lạc, Pháp Vương bất ngờ, đây không giống như tính cách của thủ lĩnh, mười nghìn điểm?
Bình thường chẳng phải có một điểm tích lũy thôi cũng phải nghĩ cách để làm khó chó hay sao.
Đột nhiên lại tốt như vậy.
Trần Lạc cười nhẹ bên tai Pháp Vương:
“Về phần thịt, ta chợt phát hiện mình vẫn còn gần hai mươi nghìn tấn, vậy nên giá thịt giảm xuống còn một điểm một cân.”
“Ngân Lang và Samoyed dù sao tốt xấu gì cũng là anh chị em của ta, ăn cơm không cần trả tiền.”
“Chó nhỏ còn ăn cơm thì vẫn phải cần tiền, nếu không chỉ biết nằm há miệng chờ sung sẽ không tốt đâu.”
Pháp Vương trước tiên là choáng váng đầu óc, sau đó liền khóc không thành tiếng.
Chó không phải người, lại có thể lừa ngươi.
Có vẻ như trước đây chủ nhân không muốn giao cho chó chức vụ phó thủ lĩnh, vậy nên…
Không được, đây là mong muốn từ rất lâu của chó, những thứ khác đều có thể cho, nhưng cái này thì không.
Pháp Vương và Trần Lạc ôm nhau, sau đó cũng lớn tiếng tuyên bố.
“Hôm nay chó thủ lĩnh trả tiền mọi thứ, tất cả mọi người cứ tự nhiên.”
Trần Lạc sắc mặt tối sầm, đã nói ngươi là Pháp thủ lĩnh.
Nhưng rốt cuộc người trả tiền là ngươi hay vẫn là ta?
Toàn hội trường vang lên tiếng reo hò chói tai:
“Cảm ơn Pháp thủ lĩnh.”
Một lúc lâu sau, Cẩu trưởng lão lần nữa xuất hiện, trả tiền cho tất cả mọi người.
Trần Lạc từ trong không gian lấy ra mười tấn thịt, thông thường, thành viên bình thường muốn ăn thịt một lần quả thật rất khó khăn.
Hôm nay thực sự là song hỉ lâm môn(*), Pháp Vương tấn thăng, Hải Cực thăng chức.
(*)Song hỉ lâm môn: 2 niềm vui, niềm hạnh phúc đến cùng một lúc.
(*)Song hỉ lâm môn: 2 niềm vui, niềm hạnh phúc đến cùng một lúc.
Trần Lạc cũng vui vẻ, vậy thì chúng ta cùng ăn mừng đi.
Ai dám nghi ngờ về nguồn gốc của thịt?
Bộ phận nấu nướng lại lần nữa bận rộn.
…
Sáng sớm hôm sau, Hải Cơ không thể chờ đợi thêm nữa, lập tức kéo Trần Lạc đi tìm Ngưng Sương.
Trần Lạc cũng cảm thấy thật sự nên để cho Ngưng Sương nếm mùi lợi hại, bấy nay dám luôn xem thường ta.
Làm thế nào để đến bờ biển? Tất nhiên là chạy bộ tới rồi.
Hải Cơ đã biến thành người, có chân và có thể chạy trên mặt đất nhanh đến mức Trần Lạc cũng không thể theo kịp.
Hải Cơ đột nhiên dừng lại, ôm Trần Lạc vào lòng.
“Em trai, chị sẽ ôm em chạy.”
Trần Lạc chê cười và nói:
“Chuyện này không hay lắm.”
Hải Cơ nói:
“Không sao, ngươi chạy sẽ mệt đấy.”
Có một loại mệt mỏi, gọi chị cảm thấy ngươi sẽ mệt mỏi.
“Em nằm xuống đi, chị sẽ tự mình chạy.”
Trần Lạc nằm trong vòng tay của Hải Cơ, dù muốn vùng vẫy giãy dụa cũng không thể.
Cũng không có cảm giác buồn nôn như Triệu Tử Di kia, chỉ là hơi chóng mặt mà thôi.
Tốc độ xe này chạy hơi nhanh.
15 phút sau, Trần Lạc và Hải Cơ đã đến bờ biển.
Trần Lạc xoa xoa cái đầu đang choáng váng của mình, nói:
“Ta có cảm giác có thể trở thành người một nhà với Ngưng Sương, chúng ta cứ thảo luận qua một chút, đừng vội giao đấu.”
Hải Cơ sửng sốt nói:
“Ngươi coi trọng sao? Được, vậy bắt về đi.”
Trần Lạc ngượng ngùng, Hải Cơ còn không chắc có phải là đối thủ của Ngưng Sương hay không đâu.
Hải Cơ cũng không phải là bất khả chiến bại trong số tất cả các cấp Vương.
Cấp Vương, rất khó để vượt qua các cấp bậc, cụ thể mà nói thì có thể chia thành bốn cấp độ nhỏ hơn, từ thấp, trung bình, cao và đến đỉnh cao.
Có một vài chênh lệch nhỏ giữa các giai đoạn, nhưng cũng không đáng kể.
Cấp 10 không thể nào đánh bại được cấp Vương, nhưng cấp thấp của cấp Vương cũng chưa chắc đánh không lại cấp trung, tuy nhiên khả năng cấp thấp có thể đánh bại cấp cao khá thấp.
Cấp Vương kiếp trước, về cơ bản đều là cấp thấp, thứ nhất không có nhiều tinh thể như vậy, thứ hai là chưa đạt đến cấp trung thì đã chết.
Trần Lạc cùng Hải Cơ đi đến nơi ở của Ngưng Sương, là một phòng nhỏ ven biển.
Không có người, không có ai ở đây.
“La la la, la la la.”
Xa xa vang lên một tiếng hát du dương trầm lắng, chỉ là một chữ vô cùng đơn giản nhưng vẫn khiến người ta có cảm giác như đang trong mơ.
Là tiếng hát của Ngưng Sương.
Trần Lạc thầm nghĩ, nàng tiên cá này giọng hát thật là hay.
Lần theo tiếng hát, dễ dàng tìm được Ngưng Sương.
Cách Ngưng Sương mấy trăm mét, có một đám đông người sống sót đang yên lặng lắng nghe Ngưng Sương hát.
Tính tình của Ngưng Sương chính là như vậy, trừ phi ngươi đắc tội ta, nếu không ta sẽ không đắc tội người khác.
Tất nhiên, nếu ngươi gây sự với cô ấy, cô ấy cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Phía trước cách đó không xa, có ba thi thể, bọn họ vốn tưởng rằng có thể tấn công được Ngưng Sương, nhưng kết quả lại bị giết chết.
Những người khác biết Ngưng Sương khủng khiếp như thế nào nên cũng không dám lên tiếng.
Ngưng Sương này xem ra không đơn giản, làm sao để đối phó được với cô đây?
Những người sống sót vừa nghe hát vừa thầm nghĩ làm thế nào để giao lưu với Ngưng Sương, đồng thời làm thế nào để lấy lòng Ngưng Sương.
Hải Cơ nhìn những người may mắn sống sót này, khẽ cau mày, lạnh lùng quát một tiếng:
“Đều cút hết cho ta.”