Mạt Thế Ta Có Kho Vật Tư Vô Hạn ( Dịch Full)

Chương 26 - Chương 501: Tất Cả Giải Tán

Chương 501: Tất Cả Giải Tán

Ngươi có thể xuất hiện ở bãi biển, chẳng khác nào đã phạm sai lầm.

Hải Cơ không quan tâm ngươi có gây sự với ta hay không.

Đám người quay lại nhìn xem ai lại kiêu ngạo như vậy.

“Này, lại có một đại mỹ nhân nữa.”

“Nhỏ giọng một chút, nói không chừng cũng có thể đáng sợ như người đang hát kia đấy.”

“Là, là Trần thủ lĩnh.”

Không ít người đã gặp Trần Lạc, thậm chí ở nhiều căn cứ còn có ảnh chân dung của Trần Lạc, đại ca của căn cứ hận không thể ấn đầu các thành viên mà chỉ vào ảnh chân dung của Trần Lạc.

“Nhìn thấy người này thì tránh xa ra một chút, có biêt không hả? Ngươi chết hay không cũng không sao, nhưng đừng liên lụy đến toàn bộ căn cứ.”

Có người bị dọa sợ, vội vàng lên tiếng.

“Trần thủ lĩnh, ta có thể giúp gì cho ngươi không?”

Có người tiến tới gần, cố ý nịnh nọt.

Trần Lạc thản nhiên nói:

“Mười giây, tất cả giải tán, nếu không hậu quả ra sao tự gánh chịu.”

Đơn giản, dễ hiểu.

Có người khó chịu, ngươi quá hống hách, chúng ta cũng không ở đây để cản trở ngươi.

Nhưng mà chỉ có thể thầm nghĩ trong đầu, chẳng mấy chốc, xung quanh đã không còn một ai.

Hải Cơ cười nói:

“Em trai ta thật là uy phong.”

Ngưng Sương nghe được âm thanh, ngừng ca hát, quay đầu lại liền nhìn thấy Trần Lạc cùng Hải Cơ.

Ngưng Sương nhận ra Hải Cơ, chính là cô.

Lần gặp đầu tiên với Trần Lạc là khi Trần Lạc nghĩ cách giải cứu Hải Cơ khỏi tay cô.

Hải Cơ tới gần, lạnh lùng nói:

“Ngưng Sương, hôm nay ta nhất định phải tát ngươi mấy cái.”

Ngưng Sương lạnh lùng đáp:

“Con trai biển lớn này, xem ra thực lực của ngươi đã tiến bộ rất nhiều.”

Trận chiến giữa hai người phụ nữ dường như đang vô cùng căng thẳng.

Trần Lạc cũng không ngăn cản, thứ nhất, cấp Vương cũng không có khả năng giết chết cấp Vương trong một nốt nhạc, chỉ cần dừng đúng lúc là được.

Thứ hai, Trần Lạc cũng muốn xem trình độ thực sự của Hải Cơ và Ngưng Sương như thế nào, để trong lòng có tính toán.

Hải Cơ trực tiếp tạo một quả cầu năng lượng hắc ám có đường kính một mét và bắn nó về phía Ngưng Sương.

Ngưng Sương cau mày, xung quanh người xuất hiện một tấm băng tinh hộ thuẫn.

Đây mới chỉ là món khai vị thôi.

Ngưng Sương cũng không hài lòng với Hải Cơ.

Ngưng Sương đứng lên, một đường băng tinh dần hình thành như ngọn núi lớn xuất hiện ở phía trên Hải Cơ, lao về phía Hải Cơ.

Đôi mắt của Hải Cơ bắn ra những vệt đạo tử quang tuyến, phá hủy tinh thể băng như ngọn núi này.

Hai người đối mặt nhau, trận chiến thực sự bây giờ mới bắt đầu.

Nhiệt độ xung quanh Ngưng Sương giảm mạnh, từng mảnh bông tuyết vây quanh Ngưng Sương.

Trước mặt Trần Lạc, Ngưng Sương chưa bao giờ bộc lộ thực lực chân chính của mình.

Toàn thân Hải Cơ sản sinh ra những làn sóng dị năng hắc ám.

Trên mặt đất, một làn sóng băng nhanh chóng được tạo ra, những tảng băng cao hơn mười mét gần như muốn nuốt chửng Hải Cơ.

Một bàn tay hắc ám khổng lồ chắn trước mặt Hải Cơ, ngăn cản làn sóng băng này lại.

“Hắc ám chi nhãn.”

Ngay phía trên Hải Cơ, một con mắt đen khổng lồ xuất hiện, trong đôi mắt đó không ngừng bắn ra những tia sáng tử thần cực kỳ đáng sợ.

“Cực băng nở rộ.”

Những cột băng dày đặc rơi xuống nhanh chóng và liên tục phía trên Hải Cơ.

Mặt đất đang rung chuyển.

Hải Cơ có chút yếu thế, sắc mặt trở nên khó coi:

“Đồ xấu xí, ngươi dám chơi ta, đừng trách ta không nương tay.”

“Hắc ám thôn phệ.”

Một lỗ đen xuất hiện bên cạnh Hải Cơ, ban đầu nó chỉ có đường kính hai mươi xen ti mét, sau đó nhanh chóng phát triển thành đường kính một mét.

Sắc mặt Hải Cơ tái nhợt, hiển nhiên là đã tiêu hao khá nhiều sức lực.

Những đòn tấn công do Ngưng Sương tạo ra thế mà đều bị cái lỗ đen này nuốt chửng, giống như trở thành món đồ ăn của nó.

Lỗ đen nuốt chửng tất cả mọi thứ và hướng về phía Ngưng Sương.

Sắc mặt Ngưng Sương trở nên nghiêm trọng, không nói lời nào.

Nhiệt độ xung quanh lại lần nữa giảm mạnh, đóng băng mọi thứ và đóng băng cả hố đen đang tiến lại gần.

Hải Cơ và Ngưng Sương đều cố gắng hết sức để duy trì dị năng của mình, cả hai cứ như vậy giằng co.

Ước chừng một phút sau, hố đen dần dần biến mất, sắc mặt Ngưng Sương cũng tái nhợt rồi ngã xuống đất.

Hai người họ về cơ bản đã sử dụng hết dị năng của bản thân.

Nhưng trận chiến liệu đã kết thúc?

Không, Hải Cơ sắc mặt lạnh lùng chạy tới trước mặt Ngưng Sương, dùng tay đánh tát mạnh vào mặt Ngưng Sương.

Ngưng Sương giơ tay chặn lại, nhưng không chặn được tay còn lại của Hải Cơ.

“Chát” một tiếng.

Mặt Ngưng Sương trở nên đỏ bừng, sưng tấy.

Ngưng Sương sửng sốt, giận dữ gầm lên, cũng hướng về phía Hải Cơ tát một cái.

Hai người tát lẫn nhau, lúc đầu còn muốn ngăn chặn, nhưng càng ngày càng điên cuồng, thậm chí không thèm chặn lại mà chỉ một mực tấn công.

Ngươi đánh ta một cái, ta trả lại ngươi một cái mạnh hơn.

“Ngươi đánh ta?”

“Ta tát chết ngươi.”

Cả hai đều cố gắng hết sức mình.

Chương 502: Coi Trọng

Thực sự tàn nhẫn.

Trần Lạc nhìn đến ngốc luôn rồi, da đầu tê dại.

Không thể để bọn họ tiếp tục đánh nữa.

Trần Lạc vội vàng chạy đến can ngăn.

Hải Cơ là chị của ta, còn Ngưng Sương có là gì?

Trần Lạc ôm lấy Ngưng Sương:

“Đừng đánh nữa.”

Ngưng Sương bị Trần Lạc ôm vào lòng, lập tức nhận được một cái tát từ Hải Cơ, cô muốn phản kháng, nhưng đáng tiếc lại bị Trần Lạc ôm chặt, không thể tiến về phía trước.

Ngưng Sương tức giận, hét lớn:

“Buông ra, ta muốn lấy lại.”

Hải Cơ cũng cực kỳ tức giận, lại một cú đánh nữa.

“Ta cho phép ngươi mắng em trai ta sao.”

“Không cho phép mắng em trai ta!”

Một cái tát của Hải Cơ lại muốn đánh vào mặt Ngưng Sương.

Ngăn không cho đánh nhau nhưng lại chỉ giữ một bên, Ngưng Sương lúc này mới kịp phản ứng, cực kỳ hận Trần Lạc.

Mối hận này đối với Ngưng Sương có lẽ còn đáng hận hơn chuyện những lần bị đánh trộm.

Đã giúp đỡ Hải Cơ một chút rồi, không thể để mọi chuyện đi quá xa được.

Trần Lạc chỉ có thể chặn cái tát lại bằng lưng.

Khi cái tát của Hải Cơ còn cách Trần Lạc 0,001 xen ti mét thì đột ngột dừng lại.

Không thể đánh em trai.

Phản ứng đầu tiên của Hải Cơ chính là em trai vậy mà thực sự đã giúp đỡ người phụ nữ đáng ghét này.

Sau đó, Hải Cơ nhận ra, em trai hình như khá coi trọng cô ấy, ta muốn giúp em trai.

Nhưng giúp như thế nào?

Một cái tát nữa giáng xuống lưng Trần Lạc.

Nhìn có vẻ dùng nhiều lực nhưng thực ra vô cùng nhẹ nhàng.

Trần Lạc chỉ thoáng ngây người, sau đó lập tức phối hợp, hét lớn:

“A, đau quá, đau chết mất.”

Hải Cơ tức giận nói:

“Ngươi vậy mà chặn giúp cô ta, ta đánh chết ngươi.”

Trần Lạc liên tục kêu lên đau đớn.

Sau vài cái tát, Hải Cơ dường như bắt đầu mệt mỏi, thở hổn hển.

Ngưng Sương quan tâm hỏi:

“Ngươi thế nào rồi? Ta trước đó đã nói với ngươi, chị của ngươi rất độc ác.”

Trần Lạc lập tức nghiêm túc phản kháng:

“Không cho phép nói chị ta như vậy.”

Ngưng Sương ngẩn người.

Thấy Trần Lạc can ngăn như vậy, hai người cũng không tiếp tục đánh nữa.

Nhưng hai người bọn họ ai cũng thê thảm.

Khuôn mặt vốn trắng trẻo xinh đẹp của Ngưng Sương giờ đã đỏ bừng, sưng tấy và tím tái.

Má trái sưng, má phải cũng vậy, mắt còn bị đánh đến mức híp hết lại, khó mà mở ra được.

Từ một đại mỹ nhân, biến thành một người quái dị.

Nếu không nhìn mặt thì dáng người vẫn rất đẹp.

Hải Cơ cũng không khá hơn là bao.

Thật là lưỡng bại câu thương().

()Lưỡng bại câu thương: hai bên đối địch cuối cùng đều thất bại, đều không thu được lợi ích gì.

(*)Lưỡng bại câu thương: hai bên đối địch cuối cùng đều thất bại, đều không thu được lợi ích gì.

Ngưng Sương cười nhạo, nói:

“Nhìn mặt ngươi đi, ha ha ha.”

Trần Lạc kéo Ngưng Sương đi tới bờ biển, muốn cô tự mình ngắm lại bản thân một chút.

“...”

Không phải có Trần Lạc lần nữa cố gắng ngăn cản, có khi bọn họ sẽ lại lao vào chiến đấu, vẫn là kiểu trận chiến sinh tử.

Trần Lạc lấy ra hai que kẹo, nhét cho mỗi người một cái.

Ngưng Sương lần này tự động mở miệng, Hải Cơ cũng chừa lại cho em trai chút mặt mũi.

Trần Lạc cười nói:

“Được rồi, không đánh nhau thì không quen biết được nhau,Ngưng Sương, chị Hải Cơ là một đối tác quan trọng có thể giúp đỡ ngươi đối phó với Hải Thần.”

Ngưng Sương oán hận nói:

“Cô ta quá tàn nhẫn, còn đánh ngươi, ngươi trở thành em trai của ta đi.”

Làm chị gái của ta?

Được rồi được rồi, có chín chị gái cấp Vương, trước mắt, ta thật sự là vô địch.

Nhưng mà Trần Lạc lập tức từ chối:

“Không được, ta chỉ có một chị gái, đó chính là chị Hải Cơ.”

Lời này khiến Hải Cơ cảm động đến mức ôm chặt lấy Trần Lạc.

Trần Lạc lại choáng váng.

Ngưng Sương ngơ ngác nhìn, trước kia ta còn có bạn bè, bây giờ lại không có.

Nhìn thấy Hải Cơ cùng Trần Lạc thân thiết như vậy, Ngưng Sương không khỏi cảm thấy cô đơn.

Trần Lạc ho khan:

“Nếu không thì ngươi trở thành em gái của ta, đúng rồi, ngươi bao nhiêu tuổi?”

Ngưng Sương cẩn thận suy nghĩ một chút:

“Ta ra đời được 19 năm rồi.”

19 tuổi?

Trần Lạc bất ngờ, không nghĩ Ngưng Sương lại trẻ như vậy.

Nhỏ hơn Mễ Lạp một tuổi.

Tốc độ tăng trưởng của cơ thể lại vô cùng tốt.

Trần Lạc cười nhẹ:

“Ta 23 tuổi, gọi ta là anh trai cũng không tệ.”

Ngưng Sương chịp một tiếng.

Hải Cơ trong lòng cảm thấy cực kỳ khó chịu, chỉ có ta là bà già duy nhất, hy vọng em trai có thể học được cách quay ngược thời gian càng sớm càng tốt.

Ngưng Sương trầm mặc một lát, nói:

“Đợi hai ngày nữa đi tìm Ngụy Thần, thế nào.”

Trần Lạc kể cho Hải Cơ mọi chuyện về Hải Thần Bạch Hạo.

Hải Cơ gật đầu:

“Đều nghe theo em trai.”

Ngưng Sương đầy mong đợi nhìn Trần Lạc, mong Trần Lạc đáp ứng giúp cô đối phó với Ngụy Thần.

Đối mặt với ánh mắt của Ngưng Sương, Trần Lạc chậm rãi lắc đầu.

“Hai người tuy rằng đã đạt tới cấp Vương, bên phía Ngụy Thần chỉ có một cấp Vương nhưng lại có một đám tiểu đệ.”

“Cả hai triệt tiêu lẫn nhau, cũng coi như hòa, nếu là bây giờ đi, chúng ta có cơ hội giết Ngụy Thần, nhưng không an toàn.”

“Ta rất nhanh cũng có thể đạt tới thực lực của cấp Vương, đến lúc đó, ta sẽ cầm chân đám tiểu đệ của Ngụy Thần, hai người các ngươi phối hợp đối phó Ngụy Thần, như vậy sẽ an toàn hơn rất nhiều.”

Chương 503: Sống Sót

“Sẽ mất khoảng một tháng, nhanh thôi, đừng vội vàng, ngộ nhỡ thất bại, có người nào chết cũng không hay.”

Giữa Hải Cơ và Bạch Hạo không có ân oán, cô đương nhiên nghe theo những gì Trần Lạc nói mà không phản bác.

Ngưng Sương mấy ngày nay đã hoàn toàn lấy lại tinh thần, không còn ý nghĩ đuổi hắn đi nữa.

Ngưng Sương có chút thất vọng vì không thể trực tiếp đi tìm Ngụy Thần, nhưng vẫn gật đầu tỏ vẻ hiểu ý.

“Được rồi, một năm, giờ vẫn còn sớm, có thể chờ được.”

Muốn đối phó Bạch Hạo, không thể trì hoãn quá lâu, nhưng cũng không cần quá vội vàng.

Trần Lạc cực kỳ vững vàng.

Trần Lạc nghĩ đến điều gì đó, hỏi:

“Đúng rồi, Ngụy Thần kia là loại năng lực gì, hệ Băng, hệ Lửa, hệ Lôi, hay là hệ gì?”

Trần Lạc nhìn thấy Bạch Hạo giết những người sống sót, Bạch Hạo chỉ sử dụng sức mạnh thể chất, những người sống sót có thể khiến Bạch Hạo cần phải sử dụng năng lực của mình?

Nghe Ngưng Sương nói xem thế nào.

Ngưng Sương nói:

“Cơ thể hắn giống như kim loại, cực kỳ cứng rắn, ta chỉ có thể miễn cưỡng làm hắn bị thương, nhưng hắn lại không chạm vào ta.”

Toàn bộ sự tức giận của Ngưng Sương như được bộc phát, hệ kim loại quả thực rất khó gặp phải.

Xem như ngang tài ngang sức.

Trần Lạc khẽ giật mình, hệ kim loại sao?

Không giống như khả năng biến đổi kim loại của Long Vũ, mà là thân thể kim loại hóa.

Phòng ngự vật lý cũng không thể sánh bằng, nhưng phòng ngự ma pháp lại kém một chút, chênh lệch chỉ là tương đối, so với hệ xác thịt vẫn mạnh hơn rất nhiều.

Trần Lạc thà rằng Bạch Hạo là hệ xác thịt, thân thể yếu ớt, dễ dàng đánh lén.

Trần Lạc nói với Ngưng Sương:

“Đến chỗ của ta thì thế nào, mọi người có thể làm quen với năng lực của nhau, cũng có thể phối hợp ăn ý hơn chút.”

Ngưng Sương do dự.

Trần Lạc mỉm cười, lặng lẽ lấy ra các loại đồ ăn nhẹ, bao gồm sô cô la, bánh quy, que cay và thịt bò viên.

Ngưng Sương liếc trộm qua khóe mắt, nhỏ giọng nói:

“Được rồi, ta tới đây không phải vì đồ ăn của ngươi, ta là vì muốn mọi người ngầm hiểu ý nhau, cùng nhau giết chết Ngụy Thần để báo thù cho cá heo nhỏ.”

Trần Lạc phụ họa:

“Đúng, đúng, đúng.”

Nàng tiên cá này thực sự đã cắn câu.

Ngưng Sương và Hải Cơ đã trở thành “đầu heo”, sợ là vài ngày nữa cũng chưa thể hồi phục được.

Thực sự ảnh hưởng đến hình tượng.

Trần Lạc liền lấy ra hai chiếc khăn che mặt màu đen đã chuẩn bị sẵn, đưa cho mỗi người một chiếc.

Đừng hỏi vì sao Trần Lạc lại chuẩn bị thứ này, khẳng định không phải cho lão Lục dùng để lén giết người phóng hỏa.

Hai người trông có vẻ hạnh phúc, cả hai đều nhìn Trần Lạc với một ánh mắt cảm kích.

Trần Lạc mang theo hai người chuẩn bị rời đi.

Những người sống sót trước đó vẫn đang đánh bắt hải sản ở khu vực này, xa xa nhìn thấy Trần Lạc cùng Ngưng Sương và Hải Cơ rời đi.

Ngưng Sương mặc một bộ trang phục tảo biển độc đáo, tuy che mặt nhưng nhìn thoáng qua vẫn có thể nhận ra.

“Cái này, người phụ nữ với sức mạnh đáng kinh ngạc kia, dáng vẻ còn đáng kinh ngạc hơn đã đi theo thủ lĩnh Trần.”

“Mẹ nó, ta làm sao mà công lược() được đây.”

()Công lược: những kế hoạch chiến đấu, mưu mẹo tác chiến.

(*)Công lược: những kế hoạch chiến đấu, mưu mẹo tác chiến.

“Hừ, thật đáng ghen tị.”

“Người so với người, thực sự khiến người ta phát điên, may mắn trên cõi đời này, Trần Lạc ít nhất cũng phải chiếm đến 80%, mẹ nó, ngươi thật có phúc.”

Bọn họ nhỏ giọng nói chuyện phía sau, tưởng rằng Trần Lạc và những người khác không thể nghe thấy.

Hải Cơ nghe được, dám nói mẹ nó?

Ngưng Sương không biết công lược này có ý nghĩa là gì.

Hải Cơ trực tiếp giết chết hắn ta từ xa bằng một đường Tịch Diệt Chi Quang.

Dám mắng em trai ta, ta chính là lòng dạ hẹp hòi như vậy.

Trần Lạc bất đắc dĩ cười, nói chết liền chết, ngươi có biết cái gì gọi là họa từ miệng mà ra không?

Khi bọn họ đến nơi, Hải Cơ đang ôm Trần Lạc.

Lúc này đã quay lại, Hải Cơ hỏi:

“Em trai, ta cõng ngươi về hay là ôm ngươi về?”

Cái này…

Ngưng Sương nghi ngờ hỏi:

“Hắn không có chân sao? Để hắn tự mình chạy đi.”

Hải Cơ thản nhiên nói:

“Em trai cũng biết mệt, ta phải chăm sóc em ấy thật tốt.”

Trần Lạc ngượng ngùng, bị ngươi chiều chuộng như vậy, sớm muộn gì ta cũng sẽ trở thành phế vật.

Trần Lạc cảm thấy thương chị mình, không muốn để chị ôm mình nữa.

Cũng không có việc gì gấp nên cứ đi từ từ thôi.

Gần trưa, phải hơn năm tiếng mới trở về căn cứ.

Trước khi trở về căn cứ, Trần Lạc đã báo trước cho Mễ Lạp thông qua Triệu Tử Ý, nói hắn sẽ mang một nàng tiên cá về.

Đồng thời, bảo Mã Ngọc nấu nhiều món ăn hơn, nấu đủ loại món ăn.

Ngưng Sương có thể là người mê ăn uống, nếu vậy thì trực tiếp trói chặt cô ấy.

Tiến vào căn cứ, Ngưng Sương tò mò nhìn xem, mặc dù đã từng tiếp xúc với người, nhưng cô chưa từng bước vào xã hội loài người.

Mọi thứ đối với cô mà nói đều rất mới mẻ.

Đáng tiếc, mắt ta đã bị đánh đến mức híp lại, khó có thể nhìn được nhiều.

Trở lại trong sân, Trần Lạc để cho đám người Mễ Lạp, Ngưng Sương giới thiệu với nhau.

Ngưng Sương nhìn Mễ Lạp cảm thấy cực kỳ thuận mắt.

Chương 504: Ba Giây

Trần Lạc nói:

“Mễ Lạp, chữa trị cho mỗi người một chút.”

Mễ Lạp vừa kinh ngạc vừa tức giận nói:

“Ai đã đánh chị Hải Cơ ra nông nỗi này thế?”

Ngưng Sương cởi khăn che mặt xuống:

“Ta đánh.”

Nhìn thấy vẻ ngoài của Ngưng Sương và Hải Cơ, Mễ Phạn mặc dù đã trải qua quá trình đào tạo chuyên nghiệp cũng không nhịn được bật cười.

Sau khi Mễ Lạp dở khóc dở cười, liền nhanh chóng chữa trị cho từng người một, tuy nhiên, vì cả hai đều là cấp Vương nên hiệu quả không lớn lắm, cũng không thể chữa trị hoàn toàn.

Hải Cơ nói:

“Dùng thời gian gia tốc đi, càng sớm càng tốt.”

Trần Lạc hai mắt sáng lên, quả thực là như thế này, mặc dù tự dưng tiêu hao mất mấy ngày, nhưng có thể sớm khôi phục nhan sắc của mình, hai người nhất định nguyện ý.

Quả nhiên, sau mọi nỗ lực của Mễ Lạp và Trần Lạc, cả hai nhanh chóng trở lại hình dáng ban đầu.

Hải Cơ đã làm điều đó nhiều lần trước, nhưng Ngưng Sương ngược lại vô cùng ngạc nhiên, thật thần kỳ.

Đáng tiếc, thời gian gia tốc không có gì hấp dẫn với Ngưng Sương, cô không cần nhanh chóng trưởng thành, cũng không cần quay ngược thời gian.

Liệu thời gian đình chỉ đối với bọn họ có hiệu quả không?

Nếu nó hiệu quả, có thể đứng yên trong bao lâu?

Hải Cơ mới thăng cấp ngày hôm qua, Trần Lạc định để cho Khương Sơ Tuyết thử qua một chút.

Vừa hay mời Khương Sơ Tuyết tới cùng ăn tối.

Khương Sơ Tuyết rất nhanh đã đến, thí nghiệm này vô cùng quan trọng.

Dù chỉ vài phần mười giây cũng có thể gây tử vong cho cấp Vương.

Nhìn Ngưng Sương, trong lòng Khương Sơ Tuyết cảm thấy rất phức tạp, tại sao Trần Lạc lại từng bước từng bước mang theo các cô gái đẹp trở về.

“Thời gian đình chỉ.”

Khương Sơ Tuyết cấp 7, sử dụng tất cả dị năng của mình, thế mà thực sự khiến thời gian đứng im trong ba giây đối với Hải Cơ.

Có thể đình chỉ cấp Vương trong ba giây.

Khi đó, hiệu quả đối với Trần Lạc cấp 8 cũng chỉ kéo dài hơn một giây một chút.

Trần Lạc chớp mắt, có phải nguyên nhân là do Khương Sơ Tuyết đa thăng cấp?

Khoảng cách có phải hơi lớn rồi không?

Hải Cơ và Ngưng Sương đều kinh ngạc nhìn Khương Sơ Tuyết, năng lực này thật sự quá lợi hại.

Hai người trước đây đã từng giao đấu với nhau, ai có sự giúp đỡ của Khương Sơ Tuyết, chắc chắn sẽ thắng.

Khương Sơ Tuyết trên mặt lộ ra nụ cười:

“Gần đây ta có một chút nhận thức mới về năng lực của mình.”

Đáng tiếc, hiện tại dị năng của Khương Sơ Tuyết đã cạn kiệt, nếu không Trần Lạc muốn thử xem Khương Sơ Tuyết có thể có tác dụng gì đối với bản thân.

Trần Lạc hơi chán nản, sau ngần ấy thời gian, hắn vẫn chưa nắm giữ được thời gian đình chỉ, thời gian gia tốc cũng chỉ có chút tiến bộ.

Đảo ngược thời gian lại càng không có.

Đoán chừng không có thứ gì có thể thúc đẩy tiềm năng của bản thân.

Hiệu quả thời gian gia tốc đối với thể đột biến mạnh hơn nhiều so với thời gian đình chỉ của Khương Sơ Tuyết, không có tác dụng đối với những người như Hải Cơ, Ngưng Sương.

Bởi vì Trần Lạc không thể gia tốc bọn họ đến chết.

Thời gian đình chỉ có tác dụng nhất định với thể đột biến, nhưng không nhiều.

Mỗi cái đều có ưu và nhược điểm riêng.

“Đã đến giờ ăn rồi.”

Mã Ngọc hô lên.

Mọi người ngồi vào bàn ăn, các món ngon Ngưng Sương chưa từng thấy qua lần lượt được bưng ra.

Món mặn món chay đều có cả.

Mùi thơm của món ăn khiến Ngưng Sương không khỏi mím môi.

Có phải mọi thứ con người ăn đều như thế này không?

Mễ Lạp mỉm cười đưa cho Ngưng Sương một đôi đũa.

Ngưng Sương bối rối nhận lấy, đây là làm cái gì?

Mễ Lạp làm mẫu cho Ngưng Sương nhìn.

Tất nhiên, người mới tập dùng đũa không thể điều khiển tốt đũa, ngay cả cấp Vương cũng vô dụng.

Điều khiến Trần Lạc kinh ngạc chính là Ngưng Sương lại ăn thịt.

Ngưng Sương muốn gắp một miếng thịt kho tàu màu hồng, nhưng lại gắp trượt, đũa trượt đi, miếng thịt bay về phía Hải Cơ.

Trần Lạc nhanh chóng bắt nó trên không trung, ngộ nhỡ mà bay trúng chị Hải Cơ, vậy thì bữa này khỏi cần ăn nữa.

Trần Lạc nhét vào trong miệng, lãng phí đồ ăn không tốt.

Món ăn Ngưng Sương thích nhất là ức bò cà chua.

Mọi người thấy Ngưng Sương thích ăn, liền nhường cho cô.

Ngưng Sương cực kỳ thích ăn uống, một tô lớn ức bò cà chua đều bị cô ăn sạch.

Ngưng Sương thế mà lại cầm bát ức bò cà chua lên, bắt đầu liếm.

Mã Ngọc vội vàng nói:

“Ta đi làm thêm một phần nữa.”

Trần Lạc sửng sốt, hình như ta đã nhìn ra điểm yếu của ngươi.

Ngưng Sương, ngươi cũng không muốn sau này không có ức bò cà chua để ăn phải không?

Khẩu vị của Ngưng Sương cũng không kém gì Triệu Tử Ý.

Sờ sờ bụng mình, Ngưng Sương hài lòng hỏi:

“Lúc ta ở trên bờ biển nhìn thấy có người ăn cua cá biến dị, nhìn qua rất khó ăn, bọn họ vì sao không ăn cái ức bò này chứ?”

Trần Lạc bật cười, đây không phải là không ăn thịt băm sao.

Khoai tây bây giờ cũng không tính là thứ hiếm, có thể trồng được, nhưng thịt bò là thứ không phải ai cũng có thể ăn được.

Ngươi thật may mắn khi có thể đi theo ta, nếu không, có lẽ ngươi sẽ phải tiếp tục ăn tảo biển.

Bình Luận (0)
Comment