[Mạt Thế] Tam Hồi

Chương 12

Ai cũng có những bí mật không muốn người khác biết, ngay cả một kẻ hắc ám như Mạn Sanh cũng vậy.


Đoạn kí ức thời thơ ấu, quãng thời gian Mạn Sanh không bao giờ muốn nhớ lại, thậm chí muốn xóa sạch mọi thứ trở thành một trang giấy trắng.


Những đứa trẻ bình thường đều nhận được sự ấm áp và hạnh phúc gia đình, còn Mạn Sanh... có lẽ cả đời này đừng hòng cảm nhận được thứ xa xỉ đó.


Sáu tuổi...


Một bóng dáng nhỏ bé, yếu ớt đứng luôn luôn cô độc một mình, bạn học chẳng ai dám tới gần hắn, vì ba mẹ luôn dặn dò không được tới gần bạn xấu.


''Con đừng kết bạn với đứa nhóc tên Mạn Sanh đấy, gia đình nhà nó đáng sợ lắm, mẹ thì không thấy đâu chỉ có người ba suốt ngày đi tù với làm chuyện xấu.''


''Con biết rồi.''


Mạn Sanh biết bọn họ nói xấu bản thân rất nhiều, nhưng hắn chẳng có tâm trí để bận tâm đến chuyện đó. So với ở nhà, những thứ này chẳng là gì.


Sợ quá... hắn không muốn về nhà, hắn chán ghét ba,  người đàn ông kinh tởm đó.


Cơ thể gầy gò, ốm yếu của Mạn Sanh run lên, nhưng bước chân vẫn không dừng lại, hắn không bỏ trốn được, ông ta sẽ tìm được Mạn Sanh một lần nữa, rồi sau đó lại trừng phạt hắn. Những hình phạt như bước một chân tới địa ngục, so với ác ma càng ghê rợn, đáng sợ hơn.


LÀM ƠN AI ĐÓ HÃY GIÚP HẮN VỚI, BẤT KÌ NGƯỜI NÀO CŨNG ĐƯỢC, HÃY MANG MẠN SANH RỜI KHỎI TÙ NGỤC GIAM CẦM NÀY... THẬM CHÍ KỂ CẢ ÁC MA... HẮN CŨNG CAM TÂM TÌNH NGUYỆN ĐI THEO...


Hạ thân một lần nữa lại nhói lên vì dị vật, Mạn Sanh cắn chặt môi đến bật máu, cẩn thận bước đi trở về nơi gọi là 'nhà'.


Cạch!


Một căn nhà không nói là xập xệ, nhưng lúc nào cũng bẩn thỉu khiến người ngoài chẳng dám bước vào, mặc dù hằng ngày Mạn Sanh đều phải dọn dẹp toàn bộ căn nhà nhưng... bản tính cẩu thả, ăn mặc dơ dáy của ba hắn không thay đổi được. Vừa mở cánh cửa ra, mùi rượu nồng nặc ập vào mũi Mạn Sanh khiến hắn không nhịn được mà nhíu mày, gương mặt tái nhợt không tí huyết sắc, từng bước từng bước chân nặng nề như gắn chì.


''Con trai đáng yêu của ta, hôm nay về thật trễ nha~~'' từ trong bóng tối, một người đàn ông thô thiển, cao to xuất hiện, gương mặt bất lương có một vết sẹo dài trên gò má phải càng khiến ông ta thêm đáng sợ, chưa kể tới bản chất của người này vốn đã thối nát đến tận xương tủy.


''Ưm... cứu tôi với... a... hức hức...'' một giọng nói rên rỉ vọng ra từ phòng khách, chẳng qua nơi đó bị dán vật liệu cách âm nên chỉ như âm thanh muỗi bay.


''Đúng rồi, ta lại có một món quà mới cho con trai đấy, vì sự ngoan ngoãn vâng lời của con, hôm nay ta sẽ cho con trở thành chủ nhân của món quà bé bỏng.'' ba của Mạn Sanh rất hài lòng khi hắn hoàn thành mệnh lệnh điều giáo đều đặn, ông bế lấy thân thể ốm yếu đang không ngừng run rẩy, nhếch môi mỉm cười ''Sao vậy? Con đang phấn khích vì sắp được chơi game sao? Bình tĩnh đi, mọi thứ sẽ thuộc về con.''


Mạn Sanh im lặng không đáp, miễn cưỡng chịu đựng bàn tay thô ráp, sần sùi kia sờ mó cơ thể của bản thân.


''Tiểu Sanh của ta thật xinh đẹp, so với mẹ con càng xinh đẹp hơn... con là tiểu tâm can của ba, đúng không?''


''... vâng, thưa ba.'' đôi mắt của Mạn Sanh trở nên vô hồn, tựa như một con búp bê tình dục tùy ý bị người khác đùa giỡn.


Mạn Sanh cứng ngắc mặc vào váy đầm đỏ viền nơ đen xinh đẹp, mái tóc giả xoăn ống màu tím được cài nơ, mái tóc che đi một phần gương mặt và đôi mắt phải của Mạn Sanh, biến hắn thành một công chúa đáng yêu bước ra từ bức tranh, làn da trắng nõm nhợt nhạt, gương mặt non nớt khiến cho bất kì ai nhìn vào cũng muốn nâng niu, độc chiếm.


Lách cách! Mạn Sanh mở khóa và từ từ mở cửa phòng khách.


Bên trong vô cùng tối tăm, chỉ có chiếc ghế trò chơi được chiếc đèn ngủ rọi sáng, Mạn Sanh có thể nhìn rõ người trước mặt hắn, đó là một cậu bé khoảng 5, 6 tuổi bằng hắn, làn da rám nắng để lộ tính cách năng động, háu hỉnh của y, chẳng qua bây giờ bé trai kia ngoài hoảng sợ và tuyệt vọng ra thì chỉ còn sự hối hận và sa đọa, giống như một thiên thần bị bẻ gãy đôi cánh trong sáng, ngây thơ.


Khi nhìn cảnh tưởng này, bỗng nhiên Mạn Sanh cảm thấy thật hả hê, thỏa mãn.


Đúng vậy, hắn phải sống trong địa ngục dơ bẩn như vậy, vì sao những đứa trẻ khác lại không? Vì sao lại là hắn? Vì cái gì mà hắn sinh ra trong gia đình này?


Người ba biến thái là một tên tội phạm đê tiện, một kẻ ấu dâm chuyên bắt cóc trẻ em, cưỡng bức chúng rồi quay phim tung lên deep web kiếm những đồng tiền bẩn thỉu. Một lần nọ, ba hắn cưỡng bức một nữ sinh trung học rồi uy hiếp cô gái ấy, có lẽ vì quá tuyệt vọng, nữ sinh kia đã nhảy lầu tự tử, để lại một đứa bé sơ sinh là Mạn Sanh đây.


Đau khổ, u ám trong cuộc đời Mạn Sanh bắt đầu từ đó. Ba Mạn Sanh 'nuôi dưỡng' và 'dạy dỗ' hắn, hay theo cách nói của ông ta chính là điều giáo. Kẻ gọi là ba đã biến Mạn Sanh trở thành một đồ chơi tình dục để ông ta phát tiết. Mạn Sanh xinh đẹp như mẹ hắn, nhưng thứ xinh đẹp đó thật là một gánh nặng đáng sợ biết nhường nào!


Mọi người đều biết tới người ba bệnh hoạn biến thái của Mạn Sanh, hắn bị bọn họ xa lánh, khinh thường, chán ghét như một sinh vật rác rưởi, dơ bẩn của xã hội.


Đã như vậy... hãy nhấn chìm tất cả mọi thứ.


''Chẳng có ai tới cứu mi đâu, hôm nay mi là đồ chơi của ta, Nô Lệ!''


''A... a... đừng tới đây...'' cậu bé bị xích trên ghế thất thanh khóc thành tiếng, y chẳng tưởng tượng nổi chuyện gì sẽ xảy ra với mình tiếp theo.


Ba của Mạn Sanh nở ra nụ cười bỉ ổi, bắt đầu bật tất cả các camera trong phòng quay một bộ phim mới.


Trong trường học, Mạn Sanh bị bạn bè bắt nạt, chế giễu, quãng thời gian học đường trôi qua không dễ chịu tí nào, nhưng hắn vẫn lặng lẽ chịu đựng tất cả. Có lẽ... Mạn Sanh đã bị ba của mình dưỡng thành thói quen, ngay cả phản kháng một chút cũng không dám, hắn chỉ mê man dần chìm vào hắc ám, chìm vào tận cùng của địa ngục, thể xác và tinh thần đều bị biến dạng một cách méo mó.


Mọi chuyện... tất cả mọi thứ đã thay đổi cho tới ngày Mạn Sanh gặp thiếu niên kia.


Người đó tên là Lâm Nhã, người mà hắn hận tận xương tủy, mà yêu tới điên cuồng.

Bình Luận (0)
Comment