[Mạt Thế] Tam Hồi

Chương 13

Năm 11 tuổi, Mạn Sanh bước vào trung học cơ sở, có một số thứ vẫn không thay đổi, chẳng hạn như những trò bắt nạt dai dẳng, nhàm chán.


Lớp 6/6 của hắn, xuất hiện rất nhiều bạn mới, nhưng chỉ có một người vô cùng nổi bật. Lí do đơn giản thôi, vì hắn chính là một công tử nhà giàu nứt vách, không những thế còn đánh bại đàn anh học lớp 9, trở thành đại ca mới của trường học chỉ trong vài ngày đầu tiên.


Lâm Nhã, cái tên này đã nổi tiếng toàn trường theo đúng nghĩa đen.


Và cậu ta cũng là bạn cùng lớp với Mạn Sanh.


Đám nam sinh tôn sùng, ngưỡng mộ Lâm Nhã, trở thành đuôi chó suốt ngày bao quanh cậu ta nịnh nọt, lấy lòng. Đám nữ sinh thì ôm giấc mộng ngọt ngào với mối tình đầu về 'bad boy' hư hỏng, quậy phá nhưng gia cảnh giàu có, gương mặt bảnh bao, thành tích học tập luôn đứng trong top 10.


Nói tóm lại, Lâm Nhã là một học sinh đầy hào quang chói lọi, thầy cô dù muộn phiền vì những trò quậy phá của cậu nhưng chưa từng chán ghét, ngược lại còn cho rằng đây là thời kì nổi loạn, phản nghịch của thiếu niên, bạn bè thì hâm mộ, yêu thích đại ca 'chơi hết mình, học hết sức'.


"Nô lệ, mau mua đồ ăn trưa cho tụi tao và đại ca nữa, mày nên lấy làm vinh hạnh khi được phục vụ bọn tao." một nam học sinh da đen tên Lục Đại mặt mày dữ tợn đạp vào bụng Mạn Sanh, cười hì hì quay sang lấy lòng Lâm Nhã.


Cậu con trai tuấn tú, sạch sẽ kia hơi nhíu mày nhìn cảnh tượng này, nhưng cuối cùng cũng không phản bác, tùy tiện móc túi tiền ra đưa cho Mạn Sanh "Hộp cơm suất A và một hộp sữa chocolate, đi nhanh lên."


"Đại ca, anh không cần đưa tiền đó thằng chó đó làm gì, nó sẽ trả tiền cho tất cả chúng ta mà!" Lục Đại khó xử trước hành động của Lâm Nhã, mắt nhìn chằm chằm vào bóp tiền xa xỉ trên tay Mạn Sanh.


"Hừ! Mày thấy tao cần một con chó bố thí sao? Muốn mua thứ gì cứ lấy tiền của tao, đừng có xài đống tiền dơ bẩn kia." Lâm Nhã lộ vẻ mặt chán ghét lẫn khinh thường, ngay cả một ánh mắt cũng lười đưa cho tên người hầu kia một cái.


"Dạ, em biết rồi. Mấy đứa bay, nghe rõ đại ca nói gì rồi chứ? Về sau không cần đụng vào những thứ dơ bẩn của tên Mạn Sanh buồn nôn kia." Lục Đại cười ha hả phỉ báng Mạn Sanh trước cả lớp không chút nào che dấu "Một vài kẻ ngu ngốc trong lớp nghe rõ đây, đứa nào dám bày đặt sắm vai thánh cứu thế thì chấm dứt đi. Ai dám đi mách lẻo sẽ có chung số phận như thằng chó này."


Mạn Sanh tâm tình bất định, cuối đầu im lặng lười phản kháng, khi nào trò chơi nhàm chán này mới kết thúc đây?


"Ấu trĩ!" Lâm Nhã xoa xoa huyệt thái dương, gương mặt đầy kiêu căng và khó chịu đá vào mông Lục Đại quát lạnh "Mày đừng có tưởng bở, không phải chỉ cần đứng bên cạnh tao là có quyền ngang hàng với tao, mày cũng chỉ là người hầu của tao mà thôi. Cút đi lấy sách vở tiết sau cho tao!"


"Dạ, đại ca."


Vài nam sinh cứng ngắc nhìn vẻ mặt lấy lòng mất thể diện của Lục Đại, người này từng là đại ca hồi tiểu học của bọn họ sao? Tụi này không quen biết!


Mạn Sanh thất thần bước đi tới căn tin, bàn tay nắm chặt lấy bóp tiền trong tay, tâm trí không ngừng khắc họa khuôn mặt của Lâm Nhã, người đó thật sự đẹp đẽ, chói lóa, giống như tất cả mọi thứ không thể vấy bẩn được cậu ta.


Thật muốn phá nát biểu cảm kiêu ngạo đó!


Biến cậu ta thành của hắn! Khiến cậu ta van xin, run rẩy trước bản thân!


''Ha ha...'' Mạn Sanh sờ mái tóc khô khốc của chính mình, híp mắt che đi màu đỏ điên cuồng.


----


''Mua đồ ăn sáng cho tao!''


''Mày ở lại trực vệ sinh.''


''Cút sang một bên, mày đang chắn đường tao đó!''


Lời nói cay độc của Lâm Nhã đối với Mạn Sanh vẫn chưa thay đổi, có lẽ Lâm Nhã hoàn toàn là một kẻ bắt nạt chính hiệu, chẳng qua chưa từng dùng thủ đoạn bỉ ổi như nhốt vào nhà vệ sinh hay chặn đường đánh đập như những kẻ đã từng bắt nạt Mạn Sanh mà thôi.


Cuối cùng... cậu ta chẳng có gì khác biệt với bọn họ, tự mãn và vô tình, tuy Lâm Nhã chẳng làm gì quá sức chịu đựng của hắn, nhưng cũng đủ để khiến cuộc sống tồi tệ này của Mạn Sanh càng thêm tối tăm.


Hắn hận tất cả mọi người, hận Lâm Nhã tới mức chỉ muốn phanh thây trăm ngàn lần!


-------------


Lớp 8, giữa học kì hai trường Mạn Sanh có tổ chức một buổi ngoại khóa, bắt buộc tất cả học sinh phải tham gia.


Hắn vẫn cô độc... ngay cả ngồi trong xe cũng ngồi chung với giáo viên.


''Lâm Nhã, tớ mang bánh cho cậu nè, còn có cả sữa chocolate mà cậu thích nữa!'' một nam sinh ngồi kế bên Lâm Nhã vui vẻ quấn quít lấy người cậu ta, bám lấy cánh tay không buông.


''Được rồi, đừng có giãy nữa, tớ đang chơi game.'' Lâm Nhã buồn cười nhìn vẻ mặt đáng thương của Phù Hinh, trông hắn lúc này như một chú cún đáng thương bị chủ nhân bỏ rơi.


''Ai nha, tớ thật ghen tị với máy chơi game này, nó chiếm lấy sự chú ý của Lâm Nhã.'' Phù Hinh cười hì hì dựa đầu vào vai Lâm Nhã, khiến cho đám nữ sinh ngồi trong xe phấn khích la hét, có đứa còn mang cả điện thoại ra chụp hình.


Mạn Sanh ngồi trên cùng cố gắng che tai lại không muốn nghe bất kỳ thứ gì, vì sao Phù Hinh lại dễ dàng lấy được sự tin tưởng của Lâm Nhã vậy chứ? Rõ ràng Phù Hinh chỉ mới chuyển trường từ cuối học kỳ hai năm lớp 7, vậy mà nhanh chóng trở nên thân thiết với đại ca mạnh nhất trường, luôn luôn đứng bên cạnh nhau như hình với bóng.


Vì sao... Mạn Sanh lại cảm thấy không cam tâm thế này?


Tâm trạng của Mạn Sanh cực kì u ám, ngay cả lời sai bảo của những kẻ bắt nạt, tay sai của Lâm Nhã cũng không lọt vào tai, điều đó sẽ khiến hắn gặp rắc rối lớn.


Rắc rối sao? Chẳng còn ý nghĩa gì nữa...


Cả lớp được dã ngoại tại vùng núi hoang sơ mát mẻ, một địa điểm du lịch khá nổi tiếng, giáo viên không ngừng nhắc đi nhắc lại nhiều lần về vấn đề an toàn và bảo vệ môi trường, khiến Mạn Sanh mệt mỏi gần chết.


Bốp! Bụp! Bụp!


Mạn Sanh bị trùm đầu và đánh đập một cách dã man, đó là kết quả của việc chống đối mệnh lệnh, một tên nô lệ không có quyền lên tiếng, càng không có quyền phiền muộn hay tức giận.


''Thằng chó bẩn thỉu này, mày thấy dạo này tụi tao nương tay nên muốn lấn tới sao? Mày nên nhìn rõ thân phận của mình trong cái trường này. Mày tưởng tụi tao không biết mày mặc quần áo con gái đóng mấy bộ phim sex toy gớm ghiếc kia? Nếu nhà trường biết được, mày chỉ có nước bị đuổi học!''


''Ha ha, Lục Đại, anh xem tên này đủ nữ tính cỡ nào, em xem qua thật sự không nhìn ra hắn ta là con trai!''


''Hừm, chuyện này tốt nhất chỉ có chúng ta biết, đại ca chỉ thích đánh đấm với kẻ mạnh, nếu nhìn thấy mấy thứ này đời tao coi như xong!''


''Haizz, đại ca thật có số hưởng, mỹ nữ cao cấp bên cạnh thiếu gì, còn chúng ta phải hưởng thụ cái con chó đực bệnh hoạn dâm đãng này...''


''Nếu mày muốn thì cuối tuần này tách đại ca và tên ác ma Phù Hinh kia ra, chỉ cần vài câu là đại ca sẽ dẫn chúng ta tới quán bar cao cấp nhất thành phố! Dù sao chúng ta cũng ở lại lớp mấy năm rồi, phư phư, 16 tuổi cũng nên khai trai!''


''Phải phải, ngay cả đại ca mới 14 mà đã... ôi chao, ước gì tao sinh ra ở gia đình giàu có như vậy!''


''Mấy đứa kia, quăng tên này xuống vách núi cho hắn nếm mùi lợi hại của chúng ta, để coi sau này còn biết không nghe lời không!''


''Ý kiến hay!''


Mạn Sanh bị đánh tới mức không còn cử động nổi, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ vác mình lên rồi thảy xuống một vách núi đủ cao, có lẽ chỉ đủ làm cho xây xát nhẹ mà không bị gãy tay chân, nhưng hắn chẳng còn sức lực để trở về.


Lộp bộp... lách tách...


Cơn mưa xối xả bất ngờ đổ xuống làm lạnh lẽo từng lớp da thịt của Mạn Sanh, phá tan sự kiên cường và lạnh nhạt vốn có, hắn đã nghĩ tới cái chết.


Có lẽ đó là điều tốt đẹp nhất mà Mạn Sanh có thể nắm giữ được lúc này, nó sẽ mang theo tất cả thống khổ, oán hận, và cả thân thể thối nát này...


Thời gian cứ trôi đi, từng giây từng khắc dần dần đoạt lấy sinh mệnh của Mạn Sanh.


''Cuối cùng cũng tìm được thấy mày, trốn gì mà kĩ thế?''


Mạn Sanh sững sờ mở to mắt ra, có phải hắn gặp ảo giác rồi không?


Người kia... là Lâm Nhã.


Không thể ngờ rằng, Lâm Nhã bất chấp cơn bão để đi vào rừng tìm Mạn Sanh.


Vụt!


''Chờ ở đó.'' Lâm Nhã không hề do dự trượt xuống vách đá, cẩn thận tránh đi góc hiểm và cành cây nhọn, tuy nhiên cậu vẫn không tránh được một vết thương dài ở đùi.


Giết Lâm Nhã! Đó là suy nghĩ của Mạn Sanh ngay lúc này, hắn chẳng lấy một chút cảm động đối với việc làm của Lâm Nhã, bấy nhiêu đó không thấm vào đâu so với những thứ mà hắn phải trải qua.


Chết đi!


Mạn Sanh cầm lấy một cành gỗ dùng toàn bộ sức lực đập vào đầu Lâm Nhã.


Bốp!


Trán của Lâm Nhã bị chảy máu, cậu ta choáng váng và ngã xuống một vài giây, may mắn rằng cành cây đó khá mục và bị giòn gãy, nếu không... cú đập đó thật sự đoạt lấy mạng Lâm Nhã.


''Chết tiệt!'' Lâm Nhã tức giận, nhanh nhẹn ngăn chặn những đòn tấn công tiếp theo của Mạn Sanh một cách dễ dàng.


Cậu ta phẫn nộ đấm vào mặt Mạn Sanh, dùng chân đạp vào bụng hắn một cách thô bạo ''Cái tên bất nhân bất nghĩa, biết vậy tao bỏ mặc mày ngoài này chết đói luôn rồi!''


Sau khi cảm thấy đã chân, Lâm Nhã hừ lạnh một cái, chỉnh lại quần áo của mình, cởi áo thun che lấy cái đầu bị chảy máu tránh nước mưa rơi xuống làm mất máu, quay sang âm trầm nhìn bộ dạng sống dở chết dở của Mạn Sanh.


''Mày nên cảm thấy may mắn, hôm nay tâm trạng tao không tệ.'' Lâm Nhã dùng sức cõng lấy thân thể hư nhược của Mạn Sanh, cẩn thận bước đi trở về nơi an toàn.


Mùi đất bùn ẩm ướt xen lẫn mồ hôi của Lâm Nhã đều xộc vào mũi của Mạn Sanh, nhưng kỳ lạ thay, hắn lại không chán ghét mùi hương này tí nào. Hắn oán hận con người này, nhưng Lâm Nhã lại là người đầu tiên quan tâm tới hắn, bất chấp nguy hiểm để cứu hắn.


Khóe mắt của Mạn Sanh dường như đã chảy lệ, vì sự ấm áp ngắn ngủi của thiếu niên kia dành cho hắn.


Trải qua thời khắc cận kề cái chết, một thứ gì đó trong trái tim của Mạn Sanh đã thay đổi.


HẮN YÊU LÂM NHÃ!


Mạn Sanh cuối cùng cũng nhận ra tình cảm của bản thân.


Mạn Sanh yêu sự tự tin, kiêu ngạo của Lâm Nhã, yêu cả sự xốc nổi, bốc đồng và nhiệt huyết của thiếu niên này. Lâm Nhã thật ra rất đơn thuần, tính cách thẳng thắn, trung thực, tùy tâm sở dục và tốt bụng... đối với người mà cậu ta tin tưởng.


Nhưng Lâm Nhã tốt đẹp đó không dành cho hắn, thứ mà hắn nhận được là không gì cả.


Phải rồi, thứ vướng bận Mạn Sanh chính là người ba bệnh hoạn biến thái kia, hắn phải giết ông ta, hủy diệt ông ta, dành lấy tự do xa xỉ để cướp lấy Lâm Nhã.


Lâm Nhã, hãy chờ tôi!

Bình Luận (0)
Comment