Mạt Thế Trùng Mẫu, Đa Tử Đa Phúc Chế Tạo Mạnh Nhất Trùng Đàn

Chương 7 - Đệ 07 Chương: Điểm Tâm Ngọt

Trong văn phòng khu viên.

A Chân tướng quân hút một hơi thuốc Dunhill Năm, tay nhẹ nhàng vuốt ve báo tuyết.

Vốn đang tận hưởng khoảnh khắc yên lặng này, hắn đột nhiên cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, trong người xuất hiện một loại cảm giác khó chịu không thể nói thành lời.

Loại cảm giác này là do tinh thần liên tiếp bị cưỡng ép gián đoạn!

Con trùng mẫu đã ban cho hắn trung tâm… đã chết!!

“A ô!” Báo tuyết thấy A Chân khó chịu như vậy, không khỏi gầm lên một tiếng.

A Chân tướng quân lập tức nổi giận quát:

“Báo Tuyết, câm miệng!”

Vừa quát báo tuyết ngừng lại, A Chân tướng quân vừa ôm lấy trán, một lúc sau mới dần ổn định lại.

Thiếu phụ bên cạnh lo lắng nhìn hắn, hỏi:

“Lão đại, ngài làm sao vậy?”

A Chân tướng quân trở tay tát thẳng vào mặt thiếu phụ kia, sau đó dùng giọng phẫn nộ quát:

“Ta trắc ngươi mã! Ngươi rốt cuộc đã đem thứ gì đưa cho Thần Minh đại nhân ăn?!”

Thiếu phụ kia bị tát đến choáng váng, còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ đơ mặt nhìn A Chân tướng quân.

“Lão đại, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì…”

A Chân tướng quân gầm lên:

“Xảy ra chuyện gì? Thần Minh đại nhân đã chết!”

Nghe vậy, thiếu phụ trợn tròn mắt.

“Không thể nào… Sao có thể như vậy…”

“Sao có thể?” A Chân tướng quân cười lạnh, “Vậy ngươi lập tức tới sơn động bên kia xem thử tình hình!”

Thiếu phụ khó xử nhìn A Chân tướng quân, bất đắc dĩ nói:

“Tướng quân à… Ngài cũng nói bên kia có nguy hiểm, ta đi chẳng phải là chịu chết sao?”

A Chân tướng quân nào để ý lời nàng, trực tiếp rút súng ngắn ra chĩa vào đầu nàng.

“Ngươi không đi? Ngươi không đi, ta bắn chết ngươi ngay bây giờ!”

Không còn cách nào, thiếu phụ bị A Chân tướng quân ép buộc, chỉ có thể bất đắc dĩ đi về phía sơn động.

...

...

Cùng lúc đó, trong hang động.

Lâm Mạch đã ăn sạch toàn bộ đám sâu nhỏ trong động, giờ đang thưởng thức con đại phành phạch thiêu thân kia.

Từng miếng từng miếng, giòn tan, đúng là hưởng thụ nhân gian.

Lâm Mạch bẹp miệng, ăn nghe răng rắc.

“(Bẹp bẹp ~) ăn ngon thật đấy, kiếp trước ta thế mà lại không ăn mấy món này, cực khổ giả làm nhân loại, đúng là quá mệt mỏi.”

Lâm Mạch vừa ăn đại tiệc, vừa cảm thán nhân sinh tươi đẹp.

Hiện tại nàng đúng là sướng đến cực điểm, không thì đang ăn, thì cũng đang đi tìm đồ ăn trên đường, hoàn toàn chính là người thắng trong cuộc sống!

Sau khi ăn xong con đại phành phạch thiêu thân trước mặt, Lâm Mạch bắt đầu phủ kín toàn bộ hang động bằng những tấm nấm lưới.

Lâm Mạch để ý thấy thuộc tính của mình đã thay đổi:

【Tên họ: Lâm Mạch】

【Huyết mạch: Con nhện chi mẫu】

【Tiến hóa độ: 9%】

【Cấp bậc: lv.9】

【Huyết mạch kỹ năng:】

【Con nhện cảm ứng: Có thể thông qua giác quan thứ sáu của loài nhện, tiên đoán khả năng xuất hiện nguy hiểm】

【Mạng nhện bện: Tiêu hao thể lực để tạo ra mạng nhện cực mạnh, dùng để dò xét tình báo hoặc bắt mồi】

【Trùng đàn chi mẫu: Ngài là trùng mẫu của đàn trùng, con cái của ngài không thể trái ý ngài】

【Ngụy trang bề ngoài: Năng lực đặc hữu của chúa tể trùng đàn, có thể bắt chước và ngụy trang thành bất kỳ bề ngoài của sinh vật nào】

【Mọc thêm: Thiên phú trùng mẫu, có thể gia tăng hiệu suất đẻ trứng】

Sau khi ăn con trùng mẫu đại phành phạch thiêu thân kia, nàng ngoài ý muốn hấp thụ luôn kỹ năng đặc biệt của đối phương.

Có được năng lực này đúng là điều Lâm Mạch hằng mong đợi.

Với hệ thống nhiều con nhiều phúc của nàng, chỉ cần sinh con là sẽ được thưởng, sinh càng nhiều thì phần thưởng càng lớn.

Vì vậy, việc gia tăng hiệu suất sinh tiểu bảo bảo chính là điều Lâm Mạch quan tâm nhất hiện tại!

Tuy nhiên, lúc này Lâm Mạch chưa định lập tức đẻ trứng.

Dù sao thì sau khi trùng mẫu đẻ trứng, sẽ rơi vào giai đoạn suy yếu kéo dài vài ngày.

Nếu trong thời gian đó bị thiên địch tấn công, thì cái chết đã cận kề.

Lâm Mạch rất hiểu rõ quy luật rừng rậm này. Để giữ mạng, nàng phải hết sức cẩn trọng, tuyệt đối không thể để đám người trong khu viên Kim Sơn Giác phát hiện ra sơ hở khi nàng đang trong kỳ đẻ trứng.

Mà kế hoạch của Lâm Mạch thì cũng rất đơn giản.

Chỉ cần ăn sạch toàn bộ người trong khu viên Kim Sơn Giác, vậy thì còn ai có thể tập kích nàng trong thời kỳ suy yếu?

Nghĩ đến đây, Lâm Mạch rút lớp da ngoài, khôi phục lại diện mạo con người ban đầu.

Thiếu nữ vỗ vỗ bụi bặm trên người, dùng năng lực dệt tơ biến ra một bộ quần áo mặc vào.

“Ai nha ai nha, vẫn là dáng vẻ này xài tốt hơn.”

Thiếu nữ nhìn chiếc váy nhỏ trên người mình, rất là đáng yêu.

Nàng siết chặt nắm đấm nhỏ, thật đáng yêu mà cổ vũ bản thân cố lên.

Quyết định rồi! Cứ như vậy lẻn vào viên khu, sau đó ăn sạch mọi thứ bên trong không chừa một mảnh!

...

...

Lâm Mạch từ trong huyệt động đi ra, lại phát hiện bên ngoài là một vùng núi, hơn nữa địa hình giao thông cực kỳ phức tạp.

Rốt cuộc thì nơi này chính là Kim Sơn Giác Khu.

Mỗi năm có hàng ngàn hàng vạn người bị lừa đến đây, sau đó bị sát hại... Địa hình phức tạp chính là để đề phòng những người bị lừa chạy trốn.

Chỉ có những người ở đây nhiều năm mới có thể tìm được đường đi thuận lợi, còn lại người khác, cơ bản là sẽ bị lạc đường ở chỗ này.

Lâm Mạch nhìn quanh tứ phía, đang vòng vo trong khu vực này.

Mẹ nó! Sao mà đường sá lại có thể phức tạp như vậy chứ!

Ta lại đâu phải định chạy trốn! Ta chỉ muốn quay lại viên khu ăn thêm bữa nữa thôi mà!

Thiếu nữ trong lòng ấm ức mà phản đối.

Đúng lúc này, Lâm Mạch đang trên đường chạy trốn thì vừa hay gặp được người phụ nữ đã đưa nàng tới nơi này.

Lâm Mạch chú ý thấy, người phụ nữ kia trông rất lo lắng, sắc mặt giống như trong nhà vừa có người chết.

Đúng lúc này, người phụ nữ cũng nhìn thấy Lâm Mạch đi ra.

“Sao ngươi còn sống?”

Người phụ nữ theo bản năng thốt lên.

Lâm Mạch nghiêng đầu, nghi hoặc nói:

“Hả? Tại sao ta lại không thể sống chứ?”

Nói được nửa câu, Lâm Mạch chợt nhớ ra.

Hình như cũng đúng, nàng bị người phụ nữ này “lừa” vào huyệt động, theo như ý đối phương, thì giờ phút này Lâm Mạch đáng lẽ đã trở thành bữa ăn ngon của con đại thiêu thân kia mới đúng.

Nhưng thực tế lại là, con đại thiêu thân kia bị Lâm Mạch trở tay cắn chết, ăn từng miếng một vô cùng ngon miệng, ăn đến mức sảng khoái.

Lâm Mạch cảm thấy, bữa ăn này còn sung sướng hơn lần trước ăn tên tài xế có ý đồ xấu với nàng.

Tên tài xế đó trên người cũng chẳng có bao nhiêu thịt, vẫn là con đại thiêu thân kia ăn mới đã.

Tuy nhiên, Lâm Mạch ý thức được rằng, tuyệt đối không thể để người phụ nữ này phát hiện sự thật.

Nếu để bà ta biết, thực ra Lâm Mạch là một con quái vật ăn thịt người không chừa xương, thì chắc chắn bà ta sẽ không dắt nàng quay lại viên khu nữa.

Lâm Mạch còn đang mong được quay lại viên khu để ăn thêm một bữa nữa đấy.

Cho nên, tuyệt đối không thể để người đàn bà này phát hiện manh mối.

Trong đầu Lâm Mạch lóe lên tia sáng, liền giải thích:

“Cái đó, đại tỷ tỷ, sau khi ta vào huyệt động thì phát hiện bên trong toàn là xác sâu... Toàn là mạng nhện, nhưng chẳng có gì cả, dọa chết người luôn!”

Người phụ nữ ban đầu còn nghi ngờ vì sao Lâm Mạch vẫn còn sống, giờ thì mơ hồ nói:

“Hả? Tình huống thế nào vậy?”

“Ngươi vào rồi thì tất cả sâu đều đã chết à?”

Lâm Mạch ngoan ngoãn gật đầu.

“Ừ! Không gạt ngươi đâu! Người một nhà không lừa người một nhà!”

Lâm Mạch miệng nói dối như thể chuyện thường ngày, hoàn toàn không có chút ngập ngừng.

Rốt cuộc, cái gọi là người một nhà không lừa người một nhà... thì ai mà cùng ngươi là người một nhà chứ?

Ha hả! Chỉ là ta đang chuẩn bị ăn bữa điểm tâm ngọt thôi.

Người phụ nữ vẫn còn chút không tin.

Vì thế, Lâm Mạch nói:

“Nếu ngươi không tin, ta có thể dẫn ngươi đi xem.”

Lâm Mạch tính dẫn người phụ nữ này đến hiện trường nhìn tận mắt, dù sao con đại thiêu thân cùng lũ ấu trùng bên trong đều đã bị nàng ăn sạch, xác thực chỉ còn lại hài cốt rải rác khắp nơi, dẫn bà ta vào cũng chẳng có vấn đề gì.

Chờ đến khi lấy được lòng tin của người phụ nữ này, đối phương sẽ dẫn ta vào bên trong viên khu, trực tiếp làm người dẫn đường cho ta.

Dù sao thì, Lâm Mạch rất tự tin, đám người kia sẽ không dễ dàng để nàng đi.

Trong mắt bọn họ, một người như Lâm Mạch – dê béo chờ làm thịt – chính là tài sản của viên khu, có thể mang đi lừa gạt, có thể đưa vào hội sở, sau này còn có thể bán nội tạng.

Nếu để nàng chạy mất, thì sẽ lỗ bao nhiêu tiền cơ chứ!

Cho nên, đám người đó tuyệt đối sẽ không để Lâm Mạch chạy.

Giờ Lâm Mạch chỉ cần khiến người phụ nữ này hạ thấp cảnh giác, dẫn nàng quay lại viên khu là được.

Người phụ nữ gật đầu.

“Được rồi, ta tin ngươi, ngươi dẫn đường đi!”

Thế là, người phụ nữ đi theo Lâm Mạch tới cửa vào huyệt động, bà ta dùng chút tâm cơ, đi phía sau để Lâm Mạch dẫn đường.

“Ngươi đi phía trước đi!”

Như vậy nếu gặp nguy hiểm thì người bị tập kích đầu tiên cũng là Lâm Mạch.

Đến lúc đó, người phụ nữ này chỉ cần thấy tình thế bất lợi là có thể tranh thủ bỏ chạy.

Lâm Mạch dẫn người phụ nữ đi vào trong huyệt động, bên trong quả nhiên đúng như lời nàng nói, khắp nơi toàn là xác sâu cùng đống hỗn độn trên mặt đất.

Người phụ nữ hít sâu một hơi, có chút hoảng loạn.

“Rốt cuộc đây là chuyện gì vậy... Sao lại thành ra thế này.”

Đúng lúc này, bà ta phát hiện thiếu nữ phía trước dừng lại bước chân.

Lâm Mạch phát ra một tràng cười khẽ.

“Ha hả a...”

Thiếu nữ quay đầu lại với một góc độ quỷ dị 360 độ, ánh mắt cực kỳ đáng sợ nhìn chằm chằm người phụ nữ.

Người phụ nữ ngay lập tức rùng mình một cái, thân mình mềm nhũn.

Lâm Mạch mỉm cười nói:

“Ta chợt nhớ ra, mỗi lần ta ăn thịt người thì có thể hấp thu ký ức của đối phương.”

“Nói như vậy thì, vì sao ta phải mất công sức lấy được lòng tin của ngươi chứ?”

“A, ăn luôn ngươi thì xong rồi.”

Thân thể người phụ nữ run lẩy bẩy.

“Mạch Mạch, ngươi, ngươi rốt cuộc đang nói gì vậy...”

Người phụ nữ định bỏ chạy, nhưng hai chân mềm nhũn, căn bản không thể chạy nổi.

Lâm Mạch cười khẽ.

“Ngươi còn chưa rõ sao? Kẻ đứng sau tất cả chuyện ở đây, chính là ta đấy.”

Dứt lời, phía sau thiếu nữ hiện ra tám chiếc móng vuốt nhện, khóe miệng nhếch lên gần đến tận mang tai.

Tuy vừa rồi đã ăn một bữa tiệc lớn, nhưng Lâm Mạch cũng không ngại thêm bữa nữa.

“Vậy thì, ta không khách sáo ~ ta ăn điểm tâm ngọt nhỏ của ta đây ~”

Móng vuốt nhện sắc bén đâm thẳng vào tim người phụ nữ.

Ngay sau đó, Lâm Mạch liền mở to cái miệng đẫm máu, thỏa mãn ăn thịt.

Bình Luận (0)
Comment