Mạt Thế Trùng Mẫu, Đa Tử Đa Phúc Chế Tạo Mạnh Nhất Trùng Đàn

Chương 8 - Chương 08: Lãng Phí

Trên đường núi, thiếu nữ tóc bạc lè lưỡi, vẻ mặt đầy khó chịu.
"Chậc, cái chị này mùi vị khó ăn quá đi."

Người phụ nữ kia thoạt nhìn xinh đẹp, nhưng thực chất là dao kéo mà ra.
Mặt đầy axit hyaluronic, ngực thì nhét silicon, cả người là kết tinh trí tuệ nhân loại.

Lúc ăn, Lâm Mạch suýt nữa bị sặc chết.
Cũng may sau khi nuốt trọn ả ta, Lâm Mạch đã nắm rõ toàn bộ tuyến đường trong khu viên Kim Sơn Giác.

Những ký ức về tuyến đường từ người phụ nữ đó giờ hiện rõ trong đầu Lâm Mạch.
Cô sẽ không phải lo lắng chuyện tìm đường quay về khu viên nữa.

Cứ thế, Lâm Mạch một mạch trở lại khu viên.
Dựa theo ký ức lấy được từ ả đàn bà kia, hình như ả ta trung thành với một kẻ tên là A Chân.

Tên đó được gọi là A Chân tướng quân, nuôi một con báo tuyết làm thú cưng, hình như chính là chủ nhân của khu viên này.

Mục tiêu của Lâm Mạch rất rõ ràng:
Nuốt sạch hết đám người xấu trong khu viên này, đồng thời xử lý luôn tên A Chân tướng quân... cuối cùng thực hiện lời hứa, đưa đám trẻ bị bắt đến đây về nhà.

Lâm Mạch không định làm người tốt, nhưng cũng không phải loại súc sinh.
Những kẻ cô ăn, đều là loại làm chuyện ác, có tâm tư đen tối.

Dù đóng vai phản diện, cô cũng phải là một phản diện có khí chất.
Kẻ mạnh phẫn nộ thì vung dao chém kẻ mạnh, kẻ yếu phẫn nộ thì lại đi chém kẻ yếu hơn — Lâm Mạch không thuộc loại sau.

Cô muốn báo thù, nhưng có mục tiêu, có nguyên tắc. Cô vẫn nhớ rõ, mình từng là một con người.

Lâm Mạch bước đi trong đêm, một đường quay về khu viên Kim Sơn Giác.
Tam Giác Vàng ban đêm cũng chẳng yên tĩnh. Dưới bầu trời lấp lánh sao, trong núi liên tục vọng lại tiếng côn trùng kêu, hơi ồn.

"Haiz... Quả nhiên vẫn đói quá."

Lâm Mạch xoa bụng nhỏ, khẽ thở dài.
Là trùng mẫu, sức ăn của cô vốn đã lớn hơn sâu bình thường nhiều.

Dù gì cũng mang sứ mệnh phục hưng Trùng tộc, cô cần ăn nhiều để bổ sung thể lực, mới có sức đẻ ra thật nhiều, thật nhiều sâu con.

Vừa hay cô đã tới khu viên Kim Sơn Giác.
Nơi này thì khỏi lo thiếu — toàn là đám không có nhân tính, đạo đức vứt sọt rác.

Ăn hết bọn chúng, căn bản không có tí gánh nặng tâm lý nào. Sự tồn tại của chúng trên đời chỉ góp phần tăng CO2, ô nhiễm môi trường.

"Nghĩ kỹ lại, ta đúng là người tốt thật rồi còn gì."

Lâm Mạch gật đầu như có điều suy nghĩ, cảm thấy mình đang làm một việc rất tốt đẹp.
Thiếu nữ liếm liếm khóe miệng.

"He he... Vậy thì, bữa ăn khuya yêu dấu, ta tới đây~"

...

...

"Tổ trưởng, bên này có biến. Tên A Chân đó hình như định hành động tiếp theo."

"Nếu còn không thu lưới, sẽ có thêm nhiều người vô tội gặp nạn. Tôi xin phép hành động trước."

Trong khu viên, một thiếu nữ tóc vàng, trông như tiểu thư bất cần, đang cầm điện thoại nói chuyện.
Tô Tuyết Nhi, bề ngoài là quản lý khu viên Kim Sơn Giác, nhưng thực ra là thành viên của Tổ Hành Động Đặc Biệt thuộc Chính phủ Liên Bang.

Cô đã nằm vùng ở khu vực Kim Sơn Giác này được hai năm rưỡi, mục tiêu là điều tra triệt để mọi tội ác, bắt tên A Chân tướng quân về quy án.

Thời gian gần đây, Tô Tuyết Nhi cảm thấy mọi thứ không còn bình thường.
Trước kia, tuy khu viên có bắt người đi bán thận, nhưng cô vẫn còn biết những người đó đi đâu.

Nhưng gần đây, càng ngày càng có nhiều người biến mất vô cớ — rồi không bao giờ quay lại.

Sau khi điều tra, Tô Tuyết Nhi phát hiện một huyệt động trong núi, nơi tồn tại một con thiêu thân khổng lồ cao vài mét, ăn thịt người, cùng đám ấu trùng đầy hang.

Và tên A Chân tướng quân lại đang hợp tác với con thiêu thân đó.
Hắn mang người sống cho thiêu thân ăn, đổi lại nhận được vài thứ "lợi ích".

Dùng người sống để nuôi sâu — kiểu làm ăn này đúng là điên rồ, vô nhân đạo!

Là một chiến sĩ chính nghĩa, Tô Tuyết Nhi hoàn toàn không thể nhắm mắt làm ngơ.
Tổ Hành Động Đặc Biệt của cô đã chuẩn bị đầy đủ vũ trang, chỉ chờ chỉ thị để tiêu diệt ổ này. Nhưng tổ trưởng lại yêu cầu cô án binh bất động.

Trong điện thoại, giọng nam bình thản vang lên:
"Tuyết Nhi, đừng nôn nóng. Mọi thứ vẫn trong tầm kiểm soát. Còn chưa đến thời cơ tốt nhất để hành động. Nếu vội, sẽ chỉ gây thương vong không cần thiết."

Tô Tuyết Nhi nhíu mày, nhưng vẫn gật đầu:
"Vâng, tôi hiểu."

Là thành viên quân sự đặc biệt, mệnh lệnh của cấp trên là tuyệt đối.
Đó là kỷ luật của quân nhân.

Nhưng Tô Tuyết Nhi cũng biết rõ — chuyện này không thể chờ thêm nữa.

Không rõ vì lý do gì, ngay vừa rồi, tên A Chân tướng quân đã điều một lượng lớn lính khu viên, dẫn đi toàn bộ người bị bắt tới đây. Không ai biết hắn định mang họ đi đâu.

Nhưng Tô Tuyết Nhi cảm nhận được — không có gì tốt lành.
Nếu để hắn mang đi, chắc chắn tất cả sẽ chết.

Nghĩ đến đây, Tô Tuyết Nhi sờ lên khẩu súng lục bên hông:
"Cấp trên không cho hành động, nhưng lấy danh nghĩa cá nhân thì được, đúng chứ?"

Cứu được một người là tốt rồi. Dù sao cô không thể đứng nhìn mọi người bị bọn khốn ấy giết sạch.

Thiếu nữ siết chặt súng trong tay, âm thầm theo đuôi đám lính khu viên, tiến đến gần một nhà kho.

Cảnh tượng trước mắt khiến cô sững sờ.

Tên A Chân tướng quân và con báo tuyết của hắn toàn thân nhuốm máu.
Sắc đỏ rực khiến cả hai trông như ác quỷ.

Trên đất, thi thể nằm la liệt.
Có người bị bắt đến khu viên, có cả lính khu viên.

A Chân cầm khẩu Desert Eagle, hít một hơi thật sâu, ánh mắt đầy thỏa mãn.
"Ừ... Á...!"

Hắn thở phào khoan khoái, con báo tuyết bên cạnh cũng ngẩng đầu hú lên.

A Chân nhìn tay mình, khóe miệng nở nụ cười quái dị.
"Ha ha, thì ra huyết nhục con người thật sự có thể tăng sức mạnh cho ta."

"Xem ra suy đoán của ta là đúng. Nếu vậy, thì con sâu kia có tồn tại hay không cũng chẳng quan trọng nữa."

Đúng lúc này, ánh mắt A Chân dừng lại trên thiếu nữ tóc bạc đang bước tới.
Cô gái đó mặt đầy giận dữ.

A Chân bật cười:
"Đám chết tiệt này là bạn bè của ngươi?"

Tô Tuyết Nhi cũng khẩn trương nhìn thiếu nữ tóc bạc.
Cô ấy không phải nạn nhân mới sao? Lại thêm một người sắp bị hại...

Nhưng lời thiếu nữ tóc bạc nói ra khiến cả A Chân lẫn Tô Tuyết Nhi đều sững sờ.

"Ngươi giết hết đám người này thật à!?"

"Ngươi không biết thịt tươi mới ăn ngon sao!? Làm thế này ta ăn kiểu gì hả?!"

"Thật là phí của trời! Quá lãng phí rồi còn gì!"

Bình Luận (0)
Comment