Cách Hồng hoang, sơ khai thiên niên kỉ thứ một vạn. Bấy giờ chúng chư thần đã thoát khỏi tam giới đã từ rất lâu.
Một năm này, thiên hạ đại loạn, nhân loại như những con thiêu thân lao vào chiến hỏa. Khói lửa triền miên, người chết như rơm rạ. Việt Chân quốc, trung tâm của cuộc chiến, lúc này tựa như quả cây trường sinh chín mọng, chư quân bốn phương tám hướng thèm thuồng bao vây. Phía trên, giặc phương Bắc tham lam kéo theo chư hầu tràn xuống. Ma quỷ phương Tây liếm mép, kéo về. Ngay cả mảnh hải vực phương Đông từ rất tĩnh lặng, cũng bắt đầu rục rịch chuẩn bị vũ khí. Mọi người trên đời tin rằng, khi Việt Chân quốc bị thâu tóm, thế gian sẽ được chọn ra một đế quốc bá chủ. Theo lời của một vị tiên sinh trà lâu kể lại, dưới sơn hà Việt Chân, là một đầu Long mạch trung tâm của cả đại lục.
Một năm này, sương thu đến sớm, khí trời khô hanh, lạnh buốt. Bàn Giác sơn như được phủ thêm lớp áo mỏng tang. Cả tòa núi lâm vào cảnh tĩnh lặng, thỉnh thoảng vẫn tồn tại tiếng xào xạc rất khẽ của lá rơi khi bất chợt có một cơn gió đi qua. Nom sơn lúc này, tựa ngư phu câu cá vạn năm trời thu, tâm bất biến.
" Thiên rơi vạn mảnh, nét bút vung
Diệp can tan tác, sao lạ lùng "
Một năm này, hắn động đậy được một ngón tay, mồm làu bàu thốt ra bài thơ mà hắn cho là hay nhất.
Cũng một năm này,... chư thần vẫn lạc.
Hắn mở mắt.
Thở dài..
" Các ngươi... " Bỗng, hắn cười giễu, mí mắt hất lên, sinh khí quay về lại trên người. Hít một hơi thật sâu. Thốt :
" Chết tốt a... "
Bất chợt hắn nhướng mày, khẽ quay đầu nhìn về phương Nam, tựa đang nhìn xa cả nghìn vạn dặm.
" Nàng a... vẫn là không muốn để ta hít thở thêm một ít không khí náo nhiệt này của nhân gian a. Ta nằm ở đây, Bàn Giác sơn Thiên nữ gia gần hơn nghìn vạn năm rồi a. Sao ngươi vẫn cứ keo kiệt như vậy chứ."
Hắn cười khổ, nhưng nụ cười vẫn rất ôn hòa nhìn về cô gái vừa xuất hiện trước mặt.
" Thực ra, ta vẫn thích là nghe giọng nói của ngươi nhất a. Ta nhớ ngư-- "
" Im đi, Tà Thanh ! "
Dường như chẳng muốn nghe hắn lải nhải, cô gái không chút thương tình cắt ngang. Giọng nàng lạnh băng hơn cả cơn gió thu thổi vào căn phòng. Nàng vận hoàng kim chiến bào, kiếm dài dắt hông, váy đỏ rực ngang đùi. Tóc vàng được nàng búi cao, nằm gọn dưới chiến mão. Anh khí bừng bừng. Mắt Phượng song nhãn điểm đỏ, môi đào hương xuân, dung nhan tuyệt trần đâu đó còn có ngạo khí hờ hững. Nàng là mỹ nhân độc nhất thiên hạ. Nàng cũng là chiến thần bất khuất, kiên cường, đồng thời cũng lãnh huyết nhất trên đời. Nàng tự danh là, Thiên Hồng.
" Thiên Hồng a.... "