Bàn Giác sơn quanh năm hoang vắng. Rừng cây bên trong rậm rạp, là nơi lý tưởng cho sự sống của yêu thú. Ngẫu nhiên, vẫn có các cường giả trên đại lục đi vào Bàn Giác sơn để tầm thảo dược quý. Dần dần họ cũng lập ra quy luật bất thành văn ở đây : tuyệt đối cách xa trung tâm ngọn núi này năm mươi dặm. Nếu ngươi mù quáng muốn đi vào, ngươi chắc chắn sẽ chết, dù ngươi có mạnh đến đâu đi nữa !
Trung tâm ngọn núi, có một ngôi nhà tranh đơn sơ. Xung quanh là hàng đại thụ với chục người vẫn chưa ôm hết. Ngôi nhà này, đã tồn tại hơn nghìn vạn năm ! Mặc cho sức mòn của dòng chảy thời gian vô tận kia, nó vẫn cứ như ngày đầu được lợp.
" Thiên Hồng a... Thiên nữ gia này của ngươi, ta ở mãi cũng chán rồi. Mấy lão già kia, tùy tiện chọn một chỗ, mà đã cho ta ở đây cả hàng vạn thiên niên kỉ. Ta rất muốn được ra ngoài một lát a. "
Tà Thanh có hơi chút ngại ngùng, e dè nói :
" Bọn hắn đã chết hết rồi. Mình ngươi há có thể ngăn cản ta ? "
Không đợi Thiên Hồng trả lời, hắn cảm khái :
" Ngươi... cũng là sắp chết a... "
Thiên Hồng vẫn trầm mặc, nhìn hắn. Đôi mắt nàng nhìn hắn luôn lạnh lùng như thế, nhưng dường như, là cả tấn nhu hòa. Khuôn mặt nàng cũng dần bắt đầu trắng bệch. Tay cầm chuôi kiếm bên hông khẽ run. Tà Thanh nhìn nàng, hắn nhíu mày, hình ảnh năm xưa ùa về trong đầu hắn. Hắn dường như thấy ánh mắt, cái quay đầu quyết tuyệt của năm xưa, hắn cũng thấy, tay cầm chuôi kiếm kia lại run rẩy như lúc này vậy.
Cả hai vẫn cứ đứng đối diện, nhìn nhau như muốn khắc cốt ghi tâm đối phương trong lòng mình. Nhưng không khí lúc này lại không lãng mạn như các cặp nam thanh nữ tú sắp chia lìa nhau. Vì hắn và nàng, lại là kẻ thù, không hơn không kém. Sau hồi lâu, Thiên Hồng quay đầu đi, phá vỡ bầu không gian yên lặng :
" Ta sắp chết. " nàng nói tiếp : " nhưng muốn phong ấn ngươi, ta thì vẫn đủ khả năng làm được ".
Thiên Hồng tự tin, dường như, lời nàng vừa nói ra nó đã hài hòa cùng với trời đất. Đó là lẽ đương nhiên nhất, cũng là sự chắc chắn nhất trên đời. Tà Thanh cảm nhận được tất cả điều đó. Hắn dĩ nhiên không nghi ngờ, thậm chí không dám nghi ngờ lời này. Hắn biết, Thiên Hồng đã rót linh lực của cả Bàn Giác sơn tích tụ hơn nghìn vạn năm vào cơ thể nàng. Linh lực ấy, đủ để hủy ba bốn ngọn Bàn Giác sơn trong một kích, và chỉ duy nhất được một kích. Hắn nhíu mày :
" Lão tặc thiên nói ta là kẻ cố chấp thông thiên cổ. Khi nào gặp lại lão bất tử kia, ta sẽ không khách khí mà chọc thủng tai hắn, nói cho hắn biết, ta làm sao cố chấp bằng Hồng Thiên nữ đồ đệ mà hắn tâm huyết nhất được. "
" Thời gian nghìn vạn năm đủ để thay đổi ngươi đi. Ngươi nói nhiều quá... "
" Chung quy, ngủ một giấc dài như vậy, ai cũng muốn nói nhiều hơn. "
Thiên Hồng trầm mặc. Nàng rút thanh kiếm đỏ rực bên hông ra. Chỉa vào hắn:
" Ngươi vẫn là nên ngủ thêm đi. Phong Ma quyết, khởi !"
Lúc này, một đạo năng lượng khổng lồ đột ngột từ thanh kiếm phóng xuất. Dưới mặt đất của nhà tranh, dần dần hiện lên Phong tự ( 封 ), mà chính giữa là cái giường tre nơi Tà Thanh đang ngồi. Đạo năng lượng to lớn kia, đang dung nhập vào chữ dưới mặt đất. Nhà tranh rung lắc dữ dội, dường như muốn phân tán ra tứ phía. Nhưng không, chỉ sau một khắc, ngôi nhà dần dần yên lặng lại. Không phải vì nó là Thần khí có sức phòng ngự bậc nhất trên đời đã triệt tiêu đạo năng lượng kia. Mà vì là thiếu niên tên Tà Thanh, đã bất động, không còn hơi tức, mắt nhắm nghiền.