Mạt Thiên

Chương 3 - Phong (風) !!!

Thiên Hồng nữ đế thả lỏng tay kiếm, khuôn mặt nàng trở nên trầm trọng tái nhợt. Nàng nhìn Tà Thanh đang ngồi trên giường tranh một hồi rất lâu. Lúc này, ánh mắt nàng nào có sự lạnh băng kiêu ngạo, chỉ còn lại sự nhu tình chí cực, làm cho người ta mềm nhũn tâm can.

" Ngươi vẫn đáng ghét đến như thế. Từ khi chúng ta gặp nhau đến nay, ngươi đã để ta cực khổ biết bao... Ta thực sự hận ngươi, Tà Thanh Ma Đế a. "

Nàng vừa khẽ cười nói, vừa đến gần, tay vuốt nhẹ gương mặt quá đỗi quen thuộc của hắn. Nàng vẫn nhớ, đã từ rất lâu rồi, lúc hắn bá đạo hoành hành tam giới làm mấy lão bất tử tự xưng là thần kia kinh sợ bể mật, đều gọi hắn là " Ma Diện Thư Sinh ". Nghĩ đến đây, nàng phì cười, cảm khái :

"Thư Sinh... Thư sinh mà ai cũng đều như ngươi, tinh cầu này... đủ xưng vương giả trong tinh không rồi a."

Thiên Hồng sửa sang lại hắc bào của nam tử trước mặt. Nàng lại vòng ra sau lưng hắn, từ đâu lấy ra chiếc lượt để chải lại mái tóc dài của Tà Thanh. Hình ảnh này, ôn nhu như thế, ấm áp như thế, nhưng cũng tang thương như thế.

" Tà Thanh... ta sắp chết. "

" Ta không để ngươi chết..."

" Nhưng thiên mệnh, há có thể thay đổi."

" Trong mắt ta, không tồn tại thiên mệnh. Mệnh của kẻ nào, chính là của người đó. Thiên mệnh chẳng là gì cả. Nếu thiên dám ngăn ta, ta chỉ cần diệ-- "

" Ngươi lại nói nhiều rồi."

" Đừng ngắt lời ta. Và, ngươi cũng không nên đến để thử phong ấn ta. Bàn Giác sơn này, ta ngủ trong dòng linh lực của nó, nghìn vạn năm rồi a... "

  Tà Thanh nhấc bàn tay nặng như chì lên nắm lấy tay Thiên Hồng, khó khăn mở mắt. Tay còn lại, ngón tay hắn bật ra, rồi nắm chặt vào.

" Phong (風) !!! "

Nhà tranh bỗng dưng lại rung lắc dữ dội. Bên ngoài, hàng đại thụ khổng lồ bị đốn ngã. Cửa nhà tranh bật lên. Cơn gió thu ở Bàn Giác tràn vào. Khó có thể tưởng tượng được, cơn gió nhẹ nhàng mang theo hơi lạnh này, lại có sức công phá khủng khiếp đến vậy. Nó khẽ lướt qua Tà Thanh, mọi gông xiềng lúc này đã chính thức tan vỡ sau nghìn vạn năm. Cơn gió này, chính là tích tụ của Bàn Giác sơn hàng vạn năm trời thu !

" Lão già các ngươi, làm cho ta hảo hảo ngủ say ngần ấy năm. Các ngươi cả đời này hồ đồ, nhưng ta cũng phải công nhận, các ngươi chết tốt lắm a... "

Tà Thanh đứng lên, Thiên Hồng tự bao giờ đã nằm trong lòng hắn. Đôi mắt nàng đã khép lại. Tà Thanh nhìn nàng, chợt bất thình lình, hắn cúi đầu xuống, hôn vào đôi môi của nàng. Hắn tham lam hít một hơi :

" Nàng, vẫn là thơm nhất a... Nàng yên tâm, ta hận nàng như nàng hận ta vậy. Ta chưa tự tay phạt nàng, thì sao ta lại để nàng rời đi dễ dàng được. Hắc. "

Hắn đặt nàng xuống giường rồi đi đến chiếc bàn mộc giữa căn nhà. Từ đâu hắn lấy ra một bầu Nhất Thiên. Nhấp nhẹ một ngụm, mắt nhìn về phía Đông, khoái trá hô :

" Trà ngon. ! Lão tặc, hảo thủ đoạn a... Ngươi để ta làm mồi dẫn, từ đó giết sạch đám vô dụng kia. Tốt lắm a. Tiếc là, Phong của ngươi, lần này yếu hơn Phong của Bàn Giác. Hắc hắc... Có điều, ngươi lại thật đủ nhẫn tâm với nàng a. Ngươi sống thật tốt, chờ ta đến đánh cờ. Thuận tiện, diệt luôn Đạo mà ngươi đắc ý nhất. "

Tà Thanh bước lại giường tranh, ngồi xuống nhìn Thiên Hồng thật lâu. Tay nắm chặt tay nàng, mỉm cười :

" Lần này ta sẽ không cố chấp nữa. Đi, đi luân hồi một kiếp với ta. Ta lỡ hứa, sẽ không để bất kì ai giết nàng a. Nào, gặp lại sau... "

  Từ trong thân thể khá mảnh mai của hắn toát ra một đạo năng lượng màu đen kì dị. Nó cấp tốc bao phủ lấy hai con người trên giường. Bàn Giác sơn mây đen bao phủ, sấm nổi linh đình, đùng đoàng phủ xuống ngôi nhà tranh nhỏ bé. Dường như, đạo năng lượng này là một cái gì đó cực kỳ nghịch thiên, thiên bất dung nó, nên sử dụng thủ đoạn lôi đình như thế tiêu diệt. Nhà tranh, đứng thứ ba trên bảng Thần binh, là Thần khí phòng ngự của Thiên Hồng. Nó đã hứng chịu hết mọi công kích khủng bố từ trời giáng xuống cũng dần dần lộ ra vẻ hư hao, ảm đạm. Trong nhà, gió thu tràn ngập xen lẫn vào dòng năng lượng đen kia đâm thẳng vào một điểm trên kì dị trên khoảng không.

Sinh khí trên người Tà Thanh cấp tốc xói mòn, tóc hắn bạc đi, gương mặt thư sinh lộ vẻ cực kì mệt mỏi. Phía sau lưng hắn, bỗng hiện ra cái hắc động kì dị, khí tức như u linh. Hắn cười nhạt, bế Thiên Hồng lên, đi vào.

Hắc động đóng lại, và biến mất. Mọi thứ dần trở nên tĩnh lặng. Nhưng không gian, dường như vẫn còn đó tiếng than dài.

" Gió thu a... Ngươi quả thực, rất lạnh... "

Bình Luận (0)
Comment