Giữa trưa, hắn chuẩn bị trở lại Bàn Giác sơn. Lúc này hai tay hắn vác theo cái hòm khá to đựng sách. Hắn đứng ngoài cổng, ngoái nhìn lại lão già đang ngồi trên ghế tựa trong sân. Nhíu mày :
" Lão không cho ta mượn quyển vũ kĩ kia ta cũng có thể hiểu. Nhưng còn quyển ' Đại lục Kí sử ' hôm qua lão đã hứa cho ta đâu ? "
" Toàn bọn khoác lác viết ra, chỉ mất thời gian của ngươi. "
" Lão... Được rồi, lần này, lại quá nhiều sách a. "
" Đó là những quyển cuối cùng. Mùa xuân này, ngươi hãy chuyên tu đèn sách. Sang hạ, ngươi lại xuống đây một chuyến, ta dạy cho ngươi một ít võ mèo cào. " - Tần lão khép hờ mắt
" Tại sao lại là võ mèo cào ? "
" Đủ để ngươi chạy là tốt rồi a... Đi đi ! Nhớ, không được lén bỏ tập thái cực. " Lão già không kiên nhẫn phất tay.
Tần Mặc Thiên đặt hòm sách xuống, chắp tay, cúi người thật sâu về phía lão già đang nhắm mắt, khoái hoạt ngồi ôm bình trà.
.........
.....
" Tần ca ca, mấy bộ y phục này, đều là màu đen đúng theo sở thích của huynh... Ách.. nhưng dù... dù sao muội vẫn thấy, huynh vận bạch y nhìn lại soái hơn a. " tiểu Lan cột túi đựng y phục mới trên cán ô sau lưng Tần Mặc Thiên, hai bím tóc nhỏ huơ huơ trong gió. Khuôn mặt khả ái đỏ ửng lên trong tiết trời se lạnh mùa xuân.
" Chuyển lời hỏi thăm Thẩm di, Lan bá giúp ta. Đến hè, ta sẽ xuống núi, lại đem đồ chơi cho ngươi. "
" Xì, ta không phải còn con nít nữa a " nàng ưỡn ngực, day day quả đấm nhỏ, trợn mắt nhìn hắn.
Hắn phì cười, quay lưng hướng đến Bàn Giác sơn, rồi biến mất trong rặng cây dưới chân núi.
Thấm thoáng đã gần cuối xuân. Tần Mặc Thiên suốt quãng thời gian này, ngày ngày soi đèn đọc sách. Đọc xong một quyển, hắn lại mài nghiên lấy giấy ghi lại những thứ tâm đắc nhất. Chữ hắn rất đẹp, nét chữ tuy thanh mảnh, nhưng lại thấy được sự cương quyết, sắc bén lạnh lùng.
Có lần đi đến y quán bốc thuốc cho gia gia hắn, Tần Mặc Thiên kê đơn thuốc mà hắn tự tay viết lên. Lão chủ quán sau khi lười biếng giơ lên đọc, y bỗng chết trân, thẫn thờ nhìn chữ rồi thán rằng : " Chữ ngươi thật đẹp a... ". Sau đó lão giữ lại bức kê đơn, treo ngay cửa tiệm, gật gù híp mắt cười đắc ý, lại có chút hèn mọn xoa tay.
Gia gia hắn sau đó có kể, lão thầy thuốc già ấy là người từ kinh đô. Nghe nói lão từng làm ngự y trong cung một thời gian. Sau binh biến, lão cũng chán chường nên quy ẩn, rồi tự dưng dạt đến thôn ta làm thầy thuốc. Trong kinh, lão ta cũng là người trong giới say mê thư pháp, chữ của lão ở kinh đô cũng rất có danh. Người được lão khen chữ, tính thêm ngươi, cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay của hai bàn tay. Sau đó, gia gia hắn trừng mắt, nhìn cái cằm hếch lên trời của hắn, mắng hắn là con heo đắc ý.
Tần Mặc Thanh khi bé đã nghe đủ chuyện từ gia gia hắn. Từ chuyện đông Hải các loài thủy quái kì dị ra sao, cho đến yêu ma phía Tây cao to, ác độc, man rợ thế nào. Lại như chuyện mỹ nhân đẹp nhất phương Nam của Việt Chân quốc lại chịu nhục xuất giá cho người phương Bắc để cầm chân chiến sự. Hay thỉnh thoảng, lão sẽ lại cảm khái về những đại năng sáng thế ở thời hỗn độn sơ khai. Nhưng điều hắn cảm thấy hứng thú nhất, vẫn là bức tranh náo nhiệt nơi kinh đô.
Lòng hắn chợt phấn chấn, lại càng chú tâm đọc sách hơn. Vì chỉ khi nào hắn đậu kì thi sắp tới ở kinh đô, được tuyển vào một học viện nào đó, hắn mới có cơ hội được tận mắt chứng kiến bức tranh hào nhoáng, phồn hoa này.
...
Dù miệt mài đọc sách là thế, nhưng vào mỗi buổi sáng sớm, Tần Mặc Thanh vẫn đều đều múa bộ quyền Thái cực mà gia gia hắn dạy. Hắn cảm giác được, thứ quyền kì dị lại chậm chạp này, lại như có sự bí ẩn to lớn trong đó. Mỗi lần múa xong, dường như cơ thể hắn ngày càng nhẹ hơn, thanh thoát hơn rất nhiều.
Hôm nay, như thường lệ, Tần Mặc Thanh đang bày ra một động tác kì quặc. Bỗng từ đâu, có một mảng vàng phủ lên cả người như muốn nuốt trửng hắn. Mũi hắn hít nhẹ, hưởng thụ hương nắng ấm áp. Mắt híp lại, cảm thấy khoan khoái.
Hình như, hạ đã sang.