Mạt Thiên

Chương 5 - Nhân Sinh Tựa Như...

Tần Mặc Thanh tay cầm ô, đôi chân thoăn thoắt bước nhanh xuống núi. Thân hình hắn mỏng manh, khuôn mặt thư sinh trắng noãn, nhưng trong Bàn Giác sơn không ai dám nhận mình đi núi tốt như hắn. Các thanh niên trong thôn, muốn leo xuống núi, cũng phải mất đến hơn hai canh giờ, trong khi Tần Mặc Thanh chỉ mất nửa canh. Người ta bảo, Mặc Thanh hắn là đứa con của Bàn Giác, họ tin rằng, trên đời không ai am hiểu ngọn núi này như đứa nhỏ kia.

Vừa xuống chân núi thì cơn mưa cũng tạnh. Tần Mặc Thanh cất tán ra sau lưng, tay sửa soạn xiêm y, vuốt vuốt vài cọng tóc rối. Hắn cũng là người khá coi trọng bề ngoài... Nhưng quan trọng vẫn là, để đi đến nhà lão già kia cần phải đi ngang qua hàng vải của Thẩm a di. Hắn cảm khái, thầm nghĩ : " tiểu Lan ngày càng thành thục a... "

" Nha...Tần ca ca, huynh hôm nay xuống muộn a. Mẫu thân muội dặn là trưa nay huynh hãy ghé hàng vải muội mang theo vài bộ y phục về. " tiểu Lan từ xa đã thấy hắn, đứng trong hàng vải hô.

" Được rồi tiểu Lan, trưa nay ta sẽ sang lấy. Đa tạ ! "

" Vâng ! " tiểu Lan tròn xoe đôi mắt nhìn hắn, gật đầu lia lịa, nom thật đáng yêu.

Hắn khẽ cười lắc đầu, mồm lẩm nhẩm :

" Quả thật, tiểu nữ hài vẫn là mau lớn a... "

......

.....

...

Căn nhà gỗ đơn sơ của lão già nằm trong góc khuất cuối thôn, sau nhà lão trồng cả một vườn rau dại. Lão ở đây đã gần một đời người. Thi thoảng, lão sẽ mang thú rừng, rau củ, thảo dược ra chợ đổi lấy gạo. Còn phần lớn thời gian, lão đều ở trong nhà, người dân trong thôn ít khi gặp được lão.

Mặc Thanh nhìn lão già hơi gầy gò ngồi đan giỏ tre trước mặt, giọng u oán :

" Tần gia gia, lần trước ngài đã hứa với ta, sẽ cho ta mượn quyển vũ kĩ ' Lôi đình quyền bộ ' cơ mà. Người cho ta mượn xem chút đi a... "

" Không muốn cho nữa. "

" Hai năm rồi a. Lão thất hứa a... " hắn cúi đầu

" Ngươi hãy tập trung lo đèn sách, sang năm mà lên kinh đô ứng thí đi. Ham chi việc vũ phu tục tằng "

" Ta luyện để khi lên kinh đô có cái mà tự vệ a... Nghe Thẩm di bảo, kinh đô đầm rồng hang hổ, nước sâu hơn nước Đông hải. Ta lo lắm a " Tần Mặc Thiên cuối đầu làm ra vẻ đáng thương.

" Miễn ngươi im lặng, sẽ không ai tự dưng bắt nạt ngươi. "

" Nhưng-- "

" Ngươi a... Thể chất ngươi thực sự không có khả năng luyện võ a... Lần trước, ta tốn hơn 10 gốc thảo dược khá giá trị để nhờ một lão đạo lại xem cho ngươi. Lúc đó ngươi cũng nghe được a."

Tần Mặc Thanh thở dài, năm đó hắn là kẻ mê luyện võ, mỗi khi nghe mấy vị a di kể chuyện tiên nhân năm xưa, là mắt hắn sáng rực lên. Hắn năn nỉ, gia gia hắn đã mời một lão đạo sống ở tông môn tu tiên cách hơn trăm dặm đến xem cho hắn. Lão ta xem thể trạng hắn một hồi lâu, ngao ngán lắc đầu, tràn đầy nuối tiếc :

" Đứa nhỏ này, có tuệ căn sáng sủa, kinh mạch lại dẻo dai lạ thường. Nếu đặt hắn vào tông ta, tiền đồ vô hạn lượng. Nhưng a.... tim của hắn, lại có bệnh a... Nói ra thì các ngươi lại không hiểu, đại khái linh lực là thứ cần cho người tu tiên thi triển vũ kĩ, mà một khi linh lực đất trời đi qua tâm mạch đứa nhỏ này, thì tim hắn sẽ ngưng đập lại. Tim hắn... rất yếu... "

Tần Mặc Thanh nghĩ, đôi khi mệnh trời đã an bài cho hắn. Nếu như thế, không làm cường giả ngạo thị quần hùng được, vậy ta sẽ thành trí giả vô song là được a...

....

Hắn đặt niêu cơm lên bàn, lại loay hoay bưng bát thịt gà rừng cũng dĩa rau dại ra.

Trời bắt đầu xế trưa, nắng xuân cũng đã lên phơi phới, từng tia nắng len vào nhà, xua đi cái lạnh giá của cơn mưa đầu hôm. Hắn đi ra cửa sau, nhìn lão gìa mặc áo nhà nông đang lúi cúi nhổ cỏ ngoài vườn. Hắn thấy, gia gia của hắn thật là già rồi. Nhớ khi bé, Tần Mặc Thanh thường được gia gia mang trên lưng đi lên Bàn Giác sơn hái thảo dược. Lúc đó, hắn còn cảm nhận được những bước chân thoăn thoát, còn cảm nhận được bờ lưng vững như tòa tháp để hắn ghé đầu.

Hắn chưa gọi gia gia vào ăn cơm vội. Đứng dựa đầu lên cạnh cửa, trầm mặc. Lại nhớ đến tiểu Lan nhà hàng vải. Hắn như ông cụ non, cảm khái :

" Nhân sinh, tựa như giọt mưa xuân. Hoặc giả tựa như cơn gió thu a.... "

Bình Luận (0)
Comment