Editor: Mứt Chanh
Chương 159: Ai mới là kẻ lừa dối
Nhìn chồng tài liệu trên bàn anh, Tiêu Điềm Tâm chợt nói: “Danh tính bề ngoài của ‘F’ là một người thành đạt trong xã hội.”
Mộ Kiêu Dương khẽ gật đầu.
Tiêu Điềm Tâm lướt qua hồ sơ các thiếu niên có vấn đề một cách nhanh chóng, mắt đọc như bay: “‘F’ là một người chăm chỉ, hiếu học và có dã tâm, vậy mới có thể thành công. Hắn nhất định là người thông minh! Trong một trăm thiếu niên này, chỉ có Hà Lượng là người thông minh nhất, cái gì cũng ham học. Nếu cậu ấy được tài trợ thì rất có thể sẽ dần dần lột xác, cuối cùng trở thành người thành đạt giống như ‘F’.”
Cho nên ‘F’ đã chọn Hà Lượng để hoàn thành giấc mộng nhân cách thay thế của mình.
Mộ Kiêu Dương lập tức gọi điện cho Tiêu Điềm Tĩnh để báo cáo tiến độ điều tra.
Tiêu Điềm Tĩnh nhanh chóng phản hồi: “Lý Bân đã điều tra quán bar. Có thể ‘F’ đã cải trang, ví dụ đeo kính râm hoặc khẩu trang. Hắn không để lộ mặt trực tiếp. Hắn cũng rất giỏi tránh camera giám sát, kể cả camera trên đường. Vì vậy không ai thấy được diện mạo thật của hắn. Ngoài ra, người bạn thân của nữ quản lý bên phúc lợi xã hội cũng đã được tìm thấy, bị bỏ xác ở bãi rác. Không giống Điềm Tâm, ‘F’ tiếp cận người phụ nữ này chỉ để lấy danh sách con mồi tiếp theo. Cô ấy không bị xâm hại nhưng chết vì dao. Cô ấy bị đâm nhiều nhát vào bụng, khiến các cơ quan nội tạng của cô ấy vỡ ra và chết.”
Cuộc gọi được bật chế độ rảnh tay. Mộ Kiêu Dương trả lời: “Vì tức giận. Người phụ nữ ấy chỉ là công cụ mà hắn định lợi dụng, không phải ‘con mồi’ của hắn. Giết người bằng thuốc thần kinh cần thời gian và kiên nhẫn mà hắn không có sự kiên nhẫn này. Có thể người phụ nữ này đã chọc giận hắn nên đã bị hắn đâm liên tiếp để giải tỏa cơn giận.”
Tiêu Điềm Tâm nói tiếp: ” Và F đã cười nhạo cô ấy, vì vậy anh ta đã ném cô ấy vào bãi rác.”
Mộ Kiêu Dương nói: “‘F’ vẫn chưa biết chúng ta đã khoanh vùng được hắn. Dù hắn vứt xác ở bãi rác, nơi đó khá hẻo lánh nhưng chắc chắn có camera đã ghi lại được xe hắn. Hắn sẽ không thuê xe địa phương đâu. Nhiều khả năng là một chiếc SUV màu đen, kiểu dáng phổ thông. Không phải loại xe quá sang nhưng cũng không rẻ. Xe đã được dán kính đen, không thể nhìn thấy bên trong. Còn một khả năng nữa là hắn sử dụng loại xe van nhỏ kiểu chở đạo cụ dựng bối cảnh sân khấu.”
“Hắn sẽ ra tay với Hà Lượng nên mọi người hãy bí mật theo sát Hà Lượng. Lần này nhất định sẽ bắt được hắn.” Mộ Kiêu Dương nói.
Đêm dài sắp qua, họ đã thấy được tia sáng bình minh.
Tiếp theo, đội của Tiêu Điềm Tĩnh đã sẵn sàng với toàn bộ kế hoạch.
Chốt chặn được thiết lập ở nhiều nơi, các điểm hoạt động của họ cũng đều có trạm canh.
Thế nhưng theo dõi suốt năm ngày, vẫn không thấy bóng dáng ‘F’.
Kết quả đối chiếu từ camera khắp nơi cho thấy: quả thật là một chiếc SUV đen, đúng như dự đoán của Mộ Kiêu Dương. Nhưng vì là ban đêm, xe lại dán phim tối, nên không quay được rõ mặt F.
‘F’ rất cẩn thận. Ngày hôm sau đã vứt xe, tháo biển số giả, bỏ luôn bên lề đường.
Nhưng nơi đó thực ra lại gần biển.
Mộ Kiêu Dương suy nghĩ rất lâu rồi nói với Điềm Tâm: “‘F’ không định thay đổi phương thức gây án, vẫn sẽ chọn nơi gần biển.”
Lúc này, anh đã đọc xong toàn bộ nhật ký của Benjamin.
Nhiều điều từng khó hiểu trước kia nay đã dần sáng tỏ.
“A Dương, anh đang có tâm sự à?” Tiêu Điềm Tâm vừa tắm xong, đang lau tóc, nhìn thấy anh đứng bên ban công, mắt dõi ra biển xa đầy trầm tư.
“Anh muốn đặt vé máy bay sớm nhất sang Anh. Anh cần hỏi mẹ vài chuyện.” Mộ Kiêu Dương đáp.
“Anh đặt vé chưa?”
Mộ Kiêu Dương lắc đầu. Đọc Full Tại TruyenGG.vision
Tiêu Điềm Tâm đặt khăn xuống, cầm điện thoại gọi điện đặt hai vé máy bay.
Hai người rất ăn ý, một người vừa nói, người kia đã nắm rõ tâm ý.
Tất nhiên, cô sẽ đi cùng anh.
***
Vừa đặt chân xuống sân bay, Mộ Kiêu Dương lập tức đưa cô đến trang viên Tường Vi.
Gần đây, vợ chồng nhà họ Mộ đang nghỉ phép cho nên sống ở trang viên để tận hưởng cuộc sống thôn quê.
Khi thấy Mộ Kiêu Dương và Tiêu Điềm Tâm trở về, Nguyễn Thường Thục ngạc nhiên nói: “Ơ, Kiều Kiều, tuần trăng mật với cô vợ nhỏ mới lấy chồng của con kết thúc rồi à? Hay là hết tiền rồi? Nếu không đủ thì mẹ chi cho! Con phải đưa Điềm Tâm đi chơi khắp thế giới đấy nhé!”
Vì không để cha mẹ lo lắng, Mộ Kiêu Dương không nhắc đến chuyện điều tra vụ án, mà chuyển sang báo tin vui: “Mẹ à, Điềm Tâm có thai rồi. Chúng con về đây là để báo tin mừng cho ba mẹ. Sau đó sẽ quay lại trong nước báo tin cho bố Tiêu và gia đình bên đó nữa.”
Quả là tin vui khiến bà Nguyễn Thường Thục mừng phát khóc, bà nắm tay Điềm Tâm không rời, bảo nhất định phải ở lại đây dưỡng thai. Tiêu Điềm Tâm phối hợp cùng Mộ Kiêu Dương nói dối, rằng sau khi báo tin cho họ hàng trong nước thì mới bay sang đây.
Nhưng ba Mộ vốn không phải người bình thường, ông nhanh chóng nhận ra Mộ Kiêu Dương đang mang tâm sự nặng nề, bèn bảo để Điềm Tâm nghỉ ngơi trước.
Mộ Kiêu Dương nắm tay cô trở về phòng rồi nói: “Điềm Tâm, em nghỉ trước nhé. Anh có chút chuyện muốn hỏi mẹ. Ngày mai mình sẽ đi.”
Khi đến cửa thang máy, anh đẩy cánh cửa sắt chạm trổ cổ điển, bất ngờ bế ngang cô lên rồi bước vào trong thang máy.
Thang máy là loại có cửa kính trong suốt, mặt cô đỏ bừng: “Thả em xuống đi! Ba mẹ đang nhìn kìa!”
“Không thấy đâu.” Mộ Kiêu Dương liếc nhìn màn hình hiển thị: “Lên tầng hai rồi, họ không nhìn thấy nữa.”
Về đến phòng, hai người lại có một khoảng thời gian mặn nồng. Anh hoàn toàn không nỡ rời xa cô.
Lúc ấy đã là tháng Hai, mùa xuân đã đến nhưng vẫn còn lạnh.
Mộ Kiêu Dương nhóm lửa trong lò sưởi cho cô rồi khẽ hôn lên đôi môi đỏ hồng ấy, nói: “Chờ anh về nhé. Anh sẽ ôm em ngủ, đảm bảo không lạnh chút nào.”
“Ừm.” Cô khẽ gật đầu, vành tai cũng đỏ bừng. Bị anh hôn đến thẹn thùng, xấu hổ nhưng lại rất đáng yêu.
Mẹ Mộ đang ngồi trong phòng chiếu phim xem một bộ phim ngẫu nhiên, chính là bộ Công chúa Sissi. Thấy con trai đến, bà cười tủm tỉm nói: “Gu thẩm mỹ của con vẫn như xưa ha! Nhìn xem, Điềm Tâm nhà mình có phải xinh như công chúa Sissi không? Năm xưa ở Hạ Hải, rồi sang Anh, sang cả Mỹ, con đều có bộ phim này trong nhà. Mẹ biết ngay là con nhớ cô bé đó. May mà giờ con bé đã bị con lừa cưới, lại còn có bầu rồi. Giờ thì đừng mong chạy trốn nữa nhé!”
Mộ Kiêu Dương đỏ tai, gọi một tiếng “mẹ” rồi nói: “Mẹ càng ngày càng… chẳng biết giữ hình tượng nữa rồi.”
Như chợt nhớ ra điều gì, mẹ Mộ thở dài. Con thì ổn rồi, nhưng anh con thì vẫn chưa đâu vào đâu cả.
Mộ Kiêu Dương hơi xúc động, đứng dậy đi pha trà.
Là trà đen Ceylon, Mộ Kiêu Dương thêm chút sữa vào ly trà của mẹ.
Ngoài cửa sổ, bóng cây nhảy múa dưới ánh đèn ấm áp của khu vườn, từng cơn gió thổi làm lá cây đong đưa như từng đợt sóng xanh. Dưới bóng cây là những đóa hải đường đã nở rộ, trắng hồng xen lẫn, đẹp đến mê mẩn.
Nguyễn Thường Thục cũng nhìn thấy những đóa hải đường xinh đẹp ấy rồi nói: “Con đã lắp hệ thống tưới bằng nước suối nóng dưới luống hoa, lại còn là giống hoa do chính con nhân giống nên quanh năm đều nở. Con thật sự rất yêu Điềm Tâm.”
Bà ngừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Trước đây mẹ còn chưa hiểu rõ, giờ mới thấy, thật ra tất cả đều có dấu vết để lần theo. Năm con mười tám tuổi đã rất thân thiết với Điềm Tâm rồi. Hai đứa có tình ý với nhau, chỉ là chưa thổ lộ. Nhưng năm đó, Mộ Lâm từng nói với mẹ rằng nó gặp lại một cô bé từng quen từ nhỏ, nhưng vì cô bé còn nhỏ, thằng bé muốn đợi con bé lớn lên rồi mới quay lại tìm để thổ lộ. Không lâu sau, tâm trạng nó trở nên u ám. Mẹ hỏi vài lần, anh con cũng không chịu nói rồi lập tức bay sang Đức hoàn thành việc học đại học. Giờ nghĩ lại, chắc hẳn là khi đó anh con đã thấy hai con ở bên nhau.”
Năm đó, Điềm Tâm mới chỉ là một cô bé mười lăm tuổi.
Vòng vo một hồi, câu chuyện lại quay về Mộ Lâm.
“Mẹ à,” Mộ Kiêu Dương cắt ngang dòng hồi tưởng của bà, “anh con… thật sự là con ruột của mẹ và ba sao?”
Bà Nguyễn sững người rồi mắng anh một câu: “Kiều Kiều! Con bị thần kinh à? Dám nghi ngờ mẹ mình! Ý con là mẹ cắm sừng ba con à? Mẹ nhổ nước miếng chết con bây giờ! Anh con là do mẹ già này mang nặng đẻ đau mười tháng sinh ra rồi chính tay mẹ nuôi lớn đấy!”
Mộ Kiêu Dương khựng lại, không ngờ lại là kết quả này.
Sắc mặt anh có phần tái nhợt: “Mẹ, có thể nào anh ấy là con nuôi không? Mẹ và ba không tiện nói ra, chỉ vì muốn bảo vệ cảm xúc của anh ấy…”
Nguyễn Thường Thục lập tức giơ tay gõ vào đầu anh một cái đau điếng: “Con có bệnh thì đi khám đi! Anh con là từ bụng mẹ chui ra đấy!” Nói rồi, bà khẽ vén áo lên một chút.
Mộ Kiêu Dương nhìn thấy vết sẹo mổ vẫn còn in hằn trên bụng mẹ.
Xem ra… anh thật sự đã đoán sai? Đọc Full Tại TruyenGG.vision
Nguyễn Thường Thục thở dài, đứng dậy đi đến tủ chứa album ảnh gia đình, vừa tìm vừa nói: “Anh con yêu Điềm Tâm không thua gì con. Vì Điềm Tâm mà anh con từng bị thương hai lần, vậy mà chưa bao giờ đòi hỏi điều gì. Con nên biết ơn anh con mới đúng. Bấy nhiêu năm rồi, anh con vẫn sống một mình. Mẹ biết, anh con chưa thể buông được con bé.”
Bà lấy ra một cuốn album, lật ra cho Kiêu Dương xem: “Con nhìn xem, lúc đó bụng mẹ to thế nào!”
***
Ban đầu họ định hôm sau sẽ rời đi nhưng vì lo lắng cho sức khỏe của Điềm Tâm, Mộ Kiêu Dương quyết định ở lại thêm một ngày.
Dù đang mang thai, Tiêu Điềm Tâm vẫn không chịu ngồi yên. Cô chạy nhảy khắp khu trang viên, thậm chí tranh thủ lúc anh ngủ trưa để lén cưỡi con ngựa Appaloosa. Dù con ngựa này hiền lành và có quản gia đi theo nhưng cũng khiến Mộ Kiêu Dương sợ đến thót tim, suýt nữa thì vỡ mật. Cuối cùng, để “phạt” cô, anh bế cô về phòng rồi không cho phép ra ngoài nữa.
Cô tức giận mắng anh: “Đồ bạo chúa!”
Nhưng giờ anh muốn làm bạo chúa cũng không được nữa! Cô đang mang thai mà! Thế là cả hai cứ ngồi trong phòng, anh nhìn cô, cô nhìn anh, mà Mộ Kiêu Dương thì ấm ức vô cùng.
Thấy bộ dạng đó của anh, cô chỉ biết bật cười khúc khích.
Lúc này, điện thoại anh vang lên.
Nhìn thoáng qua, là Ben.
Anh đi sang bên cạnh để nghe máy.
“Như cậu yêu cầu, tôi đã tra xét năm đời nhà họ Mộ. Tạm thời không thấy ai có gen bạo lực cả. Trong hồ sơ tội phạm cũng không có bất kỳ ghi chép nào về nhà họ Mộ. Có phải cậu nghĩ hơi quá rồi không?” Ben nói.
“Có lẽ thật sự là tôi nghĩ nhiều quá…” Mộ Kiêu Dương đáp.
Chợt anh hỏi: “Anh tôi thật sự không phải con nuôi sao?”
Ben đáp: “Tôi đã hack vào bệnh viện năm đó. Mẹ cậu đúng là đã sinh một bé trai. Tôi còn lấy danh nghĩa FBI đến gặp nhiều bác sĩ và y tá. Tất cả đều xác nhận rằng Mộ Lâm chính là bé trai được mẹ cậu sinh mổ. Mẫu DNA cậu đưa cho tôi của Mộ Lâm và của cậu có độ trùng khớp trên 90%. Đó là anh em ruột thật sự. Anh trai cậu không thể nào là con nuôi được. Mà quan trọng hơn là, dù không xét nghiệm DNA, chỉ cần nhìn ngoại hình và vóc dáng thôi cũng đủ thấy hai người giống nhau đến 80%. Kiêu Dương à, huyết thống là thứ rất kỳ diệu, không thể nào giả được. Anh ấy đúng là anh ruột của cậu.”
Cơ thể Mộ Kiêu Dương khẽ run lên, trong đầu chợt nhớ lại lời Benjamin từng nói: “Huyết thống là thứ rất kỳ diệu.”
Ben nói tiếp: “Đừng để lòng ghen tuông che mờ lý trí của cậu. Anh cậu có thích Điềm Tâm nhưng anh ấy không phù hợp với hình mẫu nghi phạm ‘F’.”
‘F’ có mối quan hệ tình cảm rất sâu sắc với mẹ nuôi. Hắn yêu thương và kính trọng mẹ nuôi. Nhưng giữa hắn và mẹ nuôi không có quan hệ huyết thống. Còn cha ruột của hắn lại là một kẻ b**n th** thật sự.
Còn Mộ Lâm, anh ấy có một gia đình tốt đẹp.
Mộ Kiêu Dương lại một lần nữa chìm vào suy nghĩ. Chẳng lẽ là do lòng đố kỵ đã che khuất tầm mắt của mình ư?
…