Editor: Mứt Chanh
Chương 160: [ ONE I LOVE] – Mãi mãi chân tình
Mộ Kiêu Dương và Điềm Tâm đã trở lại Hồng Kông.
Họ phải phối hợp với Tiêu Điềm Tĩnh để phá vụ án này và bắt được kẻ thực sự là “F”.
Mục tiêu mới của F là Hà Lượng.
Hà Lượng là một tên côn đồ, ngang ngược nhưng thông minh.
Cậu mới mười lăm tuổi, cái tuổi lẽ ra đang ngồi trên ghế nhà trường. Cơ quan phúc lợi xã hội đã nhiều lần đến khuyên nhủ Hà Lượng quay lại trường nhưng cậu chỉ muốn kiếm tiền, đi theo đám đầu gấu trong băng nhóm.
Cảnh sát bí mật theo dõi cậu nhưng cậu rất cảnh giác. Cậu nhanh chóng nhận ra mình bị theo dõi nên đã lén trèo ra khỏi phòng VIP của quán bar qua cửa sổ sau.
Vừa nhảy xuống ống thoát nước và đứng vững, Hà Lượng đã thấy trước mặt là một đôi giày da sáng bóng.
“Em có năng khiếu hóa học đấy. Trộn thuốc ‘viên’ qua vài công đoạn, không những bán chạy hơn mà còn tiết kiệm được chi phí.”
“Anh là ai?” Hà Lượng vô cùng cảnh giác lùi lại hai bước.
Người đàn ông cao lớn, ít nhất phải 1m9, đeo khẩu trang nên không thấy rõ mặt hắn, chỉ lộ ra đôi mắt đen sâu thẳm khiến người ta nhìn không thấu. “Yên tâm, tôi không phải cảnh sát. Tôi có hàng tốt, cần người phân phối. Em vẫn là học sinh, không bị nghi ngờ.”
“Anh muốn tôi mang vào trường học à?”
“Em không muốn mang vào trường thì mang vào quán bar cũng được.” Người đàn ông nói.
“Tôi phải xem hàng trước.”
Ánh mắt người đàn ông lóe lên rồi nói: “Đi theo tôi.”
***
Hồng Kông có rất nhiều quán bar nhưng vì Tiêu Điềm Tĩnh và đội vẫn luôn theo sát Hà Lượng nên tất nhiên biết cậu vào quán bar nào. Ngay khi thấy cậu biến mất, Tiêu Điềm Tĩnh lập tức nhận ra có chuyện xảy ra.
Cô ấy ngay lập tức truy xuất toàn bộ camera giám sát và phát hiện một chiếc xe van màu trắng dán kính đen từng xuất hiện gần quán bar, sau đó vòng vèo qua nhiều ngã rẽ rồi biến mất.
Mộ Kiêu Dương đứng cạnh màn hình chỉ huy: “Dựa vào tuyến đường ngắn nhất từ quán bar ra biển, khoanh vùng tìm kiếm. F vẫn sẽ chọn biển. Lần này, thời gian ‘nguội’ giữa các vụ của hắn quá ngắn, có lẽ hắn chọn địa điểm ven biển một cách ngẫu nhiên. Phông cảnh được dựng ngay trong xe thùng, lần này không có giường, hắn không đủ thời gian. Chỉ cần nhốt nạn nhân vào ‘ngôi nhà’ mô hình là xong.”
Lễ nghi bị giản lược có nghĩa là hắn chuẩn bị rời khỏi Hồng Kông, đồng thời bước vào giai đoạn ngủ đông lâu hơn để chuẩn bị cho một chu kỳ phạm tội mới hoàn hảo hơn. Tiêu Điềm Tâm đưa ra kết luận đó.
Mọi người nghe thấy đều sững sờ. Đọc Full Tại TruyenGG.vision
Mộ Kiêu Dương nói: “Điềm Tâm nói đúng. Chúng ta phải tranh thủ thời gian.”
Vừa dứt lời, Lam Lăng chợt la lên: “Ở đây!” Cậu chỉ vào màn hình máy tính và hét lớn: “Nhìn thấy xe thùng trắng rồi! Tuy còn khá xa vị trí chúng ta.”
“Mau đuổi theo!” Cả nhóm lập tức lao ra ngoài, nhanh chóng lên xe.
Tiêu Điềm Tĩnh lái xe, chở theo em gái và em rể. Lam Lăng phụ trách theo dấu.
Thân xe đen bóng loáng vẽ nên một đường cong mượt mà trong đêm. Khu vực trung tâm đông đúc người và xe. Tay lái của Tiêu Điềm Tĩnh rất cừ. Mộ Kiêu Dương hơi lo, liên tục kiểm tra dây an toàn của Điềm Tâm.
Tiêu Điềm Tĩnh nói: “Em rể, yên tâm đi, tay lái của tôi cực đỉnh.” Vừa dứt lời, cô ấy lại drift thêm cú nữa, suýt va vào mấy xe khác.
Mộ Kiêu Dương mím chặt môi. Nếu không phải lo Điềm Tâm lại gặp chuyện, anh thật sự không muốn để cô cùng mình lao đi trong cuộc rượt đuổi này.
Tiêu Điềm Tâm nhẹ vỗ lưng anh: “Không sao đâu. Anh từng nói, từ nay về sau, anh với em không rời nhau nửa bước. Tin chị em đi, mình sẽ an toàn.”
Lam Lăng nói: “Giáo sư Mộ, chị Tĩnh nhà tụi em bản lĩnh lắm, ngay cả tội phạm liều lĩnh cũng không phải là đối thủ của chị ấy” Rồi cậu báo cáo với Tiêu Điềm Tĩnh: “Đồng nghiệp của chúng ta ở khu vực đó đang theo dõi sát sao, sẽ giao nộp cho chúng ta bất cứ lúc nào.”
Mộ Kiêu Dương trầm ngâm một lúc rồi nói: “Bám sát quá dễ bị hắn phát hiện. F có khả năng phản trinh sát cực cao.”
Chẳng mấy chốc, họ đã gần đến bờ biển. Gió biển mang theo vị mặn chát xộc vào mũi. Đúng lúc này, Lam Lăng hét lớn: “Xe thùng dừng trong hẻm nhỏ! Chặn luôn xe theo dõi! Không qua được! Bên kia lại không có cảnh sát! F và Hạ Lượng đã mất dấu!”
“Khốn kiếp!” Tiêu Điềm Tĩnh đập mạnh tay lái, còi xe vang lên chói tai.
Mộ Kiêu Dương vẫn bình tĩnh, anh đang im lặng suy nghĩ.
Tiêu Điềm Tĩnh đành tiếp tục chạy dọc bờ biển, cẩn thận quan sát xung quanh.
Lúc này, điện thoại Mộ Kiêu Dương reo lên. Anh liếc nhìn là cuộc gọi từ ba. Anh định không nghe nhưng chuông cứ vang không dứt. Cuối cùng, Tiêu Điềm Tâm bấm giúp anh nhận cuộc gọi.
Vì có nhiều người xung quanh, Mộ Kiêu Dương không bật loa ngoài. “Alo, ba à. Con đang điều tra vụ án.”
Ba Mộ im lặng vài giây rồi nói: “Kiêu Dương, mẹ con nói con hỏi liệu anh trai con có phải con ruột không?”
Dừng một lát không nghe anh trả lời, ba Mộ lại tiếp: “Năm đó mẹ con đúng là mang thai anh con. Sau mười tháng thì sinh anh con.” Biết anh đang vội, ba Mộ nói nốt: “Mộ Lâm là anh ruột con, điều đó không thể nghi ngờ. Nhưng mà…”
Bỗng cả quảng trường nghe thấy một tiếng “bùm” sau khi đếm ngược về số không, đó là tiếng pháo hoa nổ. Tiếng ba Mộ bị lấn át hoàn toàn.
“Con hiểu rồi, ba.” Mộ Kiêu Dương trả lời rồi cúp máy.
“Hắn không chọn bờ biển một cách ngẫu nhiên. Hồ sơ tâm lý cần sửa lại, hắn đã chọn địa điểm từ trước, hắn còn tính đến khả năng bị theo dõi nên đã chuẩn bị hai phương án. Một trong số đó là hắn đã bố trí sẵn cano ở bờ biển, đưa Hà Lượng đến nơi hắn thật sự định tới.” Mộ Kiêu Dương nói.
Tiêu Điềm Tĩnh lập tức dặn mọi người chú ý quan sát mặt biển.
Mộ Kiêu Dương nhìn đám đông đang hò reo trên quảng trường, chợt nhớ đến hôm nay là lễ Tình nhân. Cũng là sinh nhật Mộ Lâm.
Một sự trùng hợp.
Trên quảng trường, các cặp đôi đang hôn nhau.
Mộ Kiêu Dương lấy điện thoại, gọi cho anh trai.
Chưa bao lâu thì cuộc gọi được kết nối. “Sao hôm nay em lại gọi cho anh?”
Mộ Kiêu Dương nghe thấy tiếng gió rất lớn.
“Anh à, chúc mừng sinh nhật.”
“Em còn nhớ sinh nhật anh à? Hiếm thật đấy! Chờ anh về Anh rồi mình tụ họp. Tháng sau anh về.”
“Anh lại đang ở nước nào rồi? Anh cứ như ma ấy, lúc ẩn lúc hiện.” Mộ Kiêu Dương cười khẽ.
Nghe anh chế giễu, Mộ Lâm cũng bật cười: “Anh của em đang ôm gái xinh trên phố Paris, chuẩn bị đi ăn tối đây.”
“Ừ, bên đó giờ chắc khoảng 5 giờ chiều.” Mộ Kiêu Dương đáp. Rồi anh nghe thấy tiếng hò reo bên kia đầu dây và bài 《One I Love》 đang được phát, đúng là bài hát quá hợp với ngày lễ tình nhân.
“Khi ngọn lửa làm băng tan, khi đại dương không còn mênh mông, khi mặt trời nuốt trọn đá núi, thì tình yêu anh dành cho em mới chỉ bắt đầu…” Những ca từ cháy bỏng và đầy ám ảnh ấy, Mộ Kiêu Dương vẫn nhớ như in. Đó là một bản tình ca kinh điển.
Mộ Kiêu Dương nói lời tạm biệt rồi cúp máy.
“Quảng trường nào đang phát bài ‘One I Love’ của Mavis?” Giọng Mộ Kiêu Dương lúc nói ra câu đó cực kỳ lạnh lùng.
Tiêu Điềm Tâm run lên, nhìn anh với vẻ không thể tin nổi.
Lam Lăng gõ nhanh trên máy tính rồi nói: “Quảng trường cách đây hai bến tàu. Không xa lắm, tầm mười lăm phút chạy xe.”
“Chuẩn bị ca nô!” Mộ Kiêu Dương nói.
Cả nhóm xuống xe, vội vã chạy tới bến tàu. Ca nô đã được chuẩn bị sẵn.
Ca nô quá nhỏ. Mộ Kiêu Dương đưa Tiêu Điềm Tâm đi cùng, lập tức tăng tốc lao thẳng ra biển.
“Điềm Tâm, cài áo phao cho chắc.” Anh nói trong lúc rẽ sóng. Khu vực này chỉ có một hòn đảo, rất dễ tìm.
Hòn đảo ấy vì truyền thuyết về loài dơi hút máu mà không ai dám đặt chân lên. Vậy nên gần như vắng bóng con người, một nơi lý tưởng để gây án.
Họ lái gần một tiếng mà vẫn chưa thấy đảo đâu.
Âm thanh huyên náo của thành phố đã bị họ bỏ lại sau lưng. Cả hai như thể rơi vào một thế giới hoàn toàn cách biệt.
Thật ra, cảnh sát vẫn đang bao quanh khu vực, họ vẫn an toàn.
“Thật sự là anh hai sao?” Tiêu Điềm Tâm cắn môi.
“Từ giờ phút này trở đi, anh ta không còn là anh hai của anh nữa. Anh ta chỉ là F.” Mộ Kiêu Dương thở dài. “May mà chúng ta phát hiện kịp thời. Hắn chưa có cơ hội làm hại em.”
Gương mặt Tiêu Điềm Tâm tái nhợt. Sự thật này thật khó để cô tiếp nhận. Sóng biển chòng chành khiến cô buồn nôn nhưng nôn ra chỉ toàn nước, cô khó chịu vô cùng.
“Điềm Tâm, cố chịu một chút, anh thấy đảo rồi!”
***
Hòn đảo rất lớn, muốn tìm người thật sự không dễ dàng.
Mộ Kiêu Dương dặn:“Mọi người cẩn thận. Hắn có súng bên người.”
Điều khiến anh bất ngờ là trên đảo lại có một ngọn hải đăng cao sừng sững, trông có phần giống hòn đảo quỷ ở California.
Tiêu Điềm Tâm đã nói: “F ở dưới hải đăng, nơi đó quay mặt ra biển.”
Cô cắn môi, nói thêm: “Hải đăng còn mang ý nghĩa là nơi canh gác. Hắn chắc chắn ở đó.”
Mộ Kiêu Dương liếc nhìn cô một cái.
Một nhóm người chạy đến bãi biển gần ngọn hải đăng.
Quá đông người, khó mà không gây ra tiếng động.
Tiêu Điềm Tĩnh ra hiệu chia đội rồi dẫn đầu lặng lẽ chui vào rừng, cố ý giảm thiểu tiếng bước chân.
Mộ Kiêu Dương nắm tay cô, cúi người, cũng chui vào lùm cây.
Lý Bân thân thủ tốt nên đi theo vợ chồng Mộ Kiêu Dương. Nhưng cỏ ở đây vừa cao vừa rậm, quẹo vài khúc quanh thì anh ấy bị lạc mất vợ chồng nhà họ Mộ.
Ở đây tràn ngập những cây dừa, đậm chất vùng nhiệt đới. Tiếc rằng dù phong cảnh có đẹp đến đâu, lúc này dường như cũng bị bóng tối bao phủ, trở nên u ám.
Mộ Kiêu Dương cứ thế tiến về phía hải đăng rồi vòng qua hướng khác, định tập kích từ phía sau.
Nhưng khi anh buông tay cô ra và xông lên trước, anh lại không thấy F đâu cả.
Không có cảnh tượng ngôi nhà nào, chỉ có Hạ Lượng nằm yên lặng trên bãi cát, tư thế an yên, như thể cuối cùng cũng được về nhà.
Bờ biển chính là nhà của cậu ấy, cũng là nhà của F.
F từng nói hắn yêu biển nhất. Nơi ấy có vô số ký ức tươi đẹp giữa hắn và mẹ. Khi đó, hắn chưa có em trai, người mẹ yêu thương nhất là hắn.
Biển cả chính là nhà của F. Đọc Full Tại TruyenGG.vision
Vậy nên hắn chọn trở về nhà vào đúng ngày sinh nhật của mình.
Ảo tưởng của hắn đã được hoàn thành.
Mộ Kiêu Dương bước trên cát, sóng biển cuộn trào ướt đẫm giày anh.
Khi thủy triều lên, biển sẽ cuốn Hà Lượng vào lòng nước, đưa cậu ấy trở về.
Mộ Kiêu Dương cúi xuống bắt mạch Hà Lượng.
Động mạch cổ của cậu ấy vẫn còn đập yếu ớt. Hà Lượng còn sống! Không có vết thương ngoài, chắc chắn là do thuốc tác động thần kinh. Nếu cấp cứu kịp thời thì vẫn có thể cứu được!
Tiêu Điềm Tâm cũng vừa bước ra khỏi bụi rậm. Cùng lúc đó, cô thấy một bóng đen lao về phía Mộ Kiêu Dương, trong tay cầm con dao sắc bén…
“A Dương!” Cô hét lớn, bỗng lao thẳng về phía bóng đen, va mạnh vào bóng đen. Nhưng chân cô trượt, cả người ngã nhào xuống biển đúng lúc sóng lớn nổi lên. Cô bị biển cả cuốn đi.
“Điềm Tâm!” Hai tiếng hét cùng lúc vang lên.
Mộ Kiêu Dương ở khá xa nhưng Mộ Lâm đã lao ra bơi và ôm chặt lấy cô.
Mộ Kiêu Dương bắt đầu lo lắng.
Anh biết rất rõ Mộ Lâm chọn dùng dao thay vì súng là để tránh làm kinh động đến Tiêu Điềm Tĩnh và những người khác.
Địa hình nơi đây hiểm trở, muốn tìm đến phải mất thời gian. Nếu hắn giết mình, bắt cóc Điềm Tâm rồi đi ca nô rời đi thì hoàn toàn có thể thực hiện.
Ánh mắt Mộ Kiêu Dương trầm xuống, anh nói: “F, thả cô ấy ra, điều kiện gì tôi cũng có thể thương lượng với anh.”
Mộ Lâm bật cười lạnh, kéo cô đứng trong làn nước. Không xa, trên mỏm đá có một chiếc ca nô đang neo đậu.
“Anh trốn không được đâu. Trên biển, chúng tôi có thể điều trực thăng, hành động lúc nào cũng nhanh hơn anh.” Mộ Kiêu Dương lại nói.
“Nhưng cậu vĩnh viễn không biết tôi sẽ lên chiếc du thuyền nào. Ở khu vực này có đến hàng trăm chiếc du thuyền, các người đâu có đủ trăm lệnh khám xét.” Mộ Lâm kéo cô định lên ca nô.
Tiêu Điềm Tâm cất giọng: “Anh hai, anh vẫn còn kịp để quay đầu.”
Cô không gọi hắn là “F”, mà vẫn gọi là “anh hai”.
Mi mắt Mộ Lâm khẽ run, cười khẽ, lần này không còn che giấu nữa, lời nói thốt ra hoàn toàn tr*n tr**: “Nhưng, Điềm Tâm à, anh không muốn làm anh hai em.”
Tiêu Điềm Tâm cảm thấy lạnh buốt, toàn thân lạnh ngắt. Cô hoảng hốt ôm lấy bụng dưới đang âm ỉ đau.
Mộ Kiêu Dương nói: “F, Điềm Tâm đang mang thai. Cô ấy ngâm trong nước quá lâu sẽ rất nguy hiểm. Nếu anh giữ cô ấy lại, cô ấy không thể chịu nổi đến khi cùng anh trốn thoát. F, anh thật sự muốn cô ấy xảy ra chuyện sao?”
Chân Tiêu Điềm Tâm bị chuột rút, cô không còn đứng vững, cơ thể cô mềm nhũn rồi ngã nhào xuống nước. Mộ Lâm theo phản xạ cúi xuống đỡ cô thì “vút!”, một viên đạn xé gió bay đến, trúng ngay tim bên dưới vai trái. Súng của hắn rơi xuống biển, cả người hắn mất thăng bằng hoàn toàn.
“Điềm Tâm!” Mộ Kiêu Dương bỗng nhiên lao đến, bế cô lên.
Nước mắt anh rơi ướt mặt cô, anh ôm cô thật chặt, như thể cô là người duy nhất trên thế giới này.
Người nổ súng là Tiêu Điềm Tĩnh.
Tiêu Điềm Tĩnh là một tay súng bách phát bách trúng, thế nhưng trong khoảnh khắc đó, anh vẫn sợ đến chết khiếp. Anh đột ngột ngẩng đầu, trừng mắt nhìn Tiêu Điềm Tĩnh nhưng những lời trách móc cuối cùng vẫn nghẹn lại nơi cổ họng. Trong tình huống ấy, mọi người đều không còn lựa chọn nào khác.
Mộ Kiêu Dương ôm Tiêu Điềm Tâm lên bờ, lập tức nhóm lửa sưởi ấm rồi lấy tất cả áo khoác của mọi người đắp lên người cô. Họ chỉ có thể chờ trực thăng đến để đưa Điềm Tâm đến bệnh viện.
Mộ Lâm cũng được vớt lên. Vai trái của anh ta bị thương cũ, rất nghiêm trọng và đã rơi vào hôn mê sâu nhưng vẫn còn sống.
Tiêu Điềm Tĩnh bỗng lên tiếng: “Em rể, tôi không bắn chết hắn ngay. Cậu có vẻ rất thất vọng?”
Mộ Kiêu Dương đột ngột ngẩng đầu, đôi mắt đỏ ngầu: “Cô có ý gì?”
“Trong lòng cậu biết rõ là ý gì.” Tiêu Điềm Tĩnh nhắc nhở anh: “Cậu đã đứng quá lâu bên mép vực sâu tăm tối rồi. Mộ Kiêu Dương, cậu phải cẩn thận đấy.”
Tiêu Điềm Tâm cảm thấy rét lạnh, lại tựa sát vào lòng Mộ Kiêu Dương, miệng khẽ gọi: “A Dương… A Dương, em lạnh quá…”
Anh lại ôm cô thật chặt, cúi đầu xuống liền thấy hai tay cô đang siết chặt lấy bụng dưới. Anh áp má mình vào mặt cô, chỉ mong có thể dùng nhiệt độ cơ thể mình để sưởi ấm cho cô. Nước mắt từ mi cô rơi xuống, lăn dài trên gương mặt cô. “Điềm Tâm, anh chỉ cầu mong em không sao. Chúng ta còn cả một quãng đời dài phía trước, sau này sẽ có thật nhiều mặt trời nhỏ, mặt trăng nhỏ. Chỉ cần em thích, chúng ta có thể chỉ có mặt trời nhỏ, thậm chí là cả một đám mặt trời nhỏ cũng được. Nhưng bây giờ anh chỉ cần em bình an…”
Anh là một người đàn ông cao lớn như vậy, vậy mà anh lại khóc, ôm cô, khóc nức nở.
Tất cả mọi người đều rơm rớm nước mắt.
Đúng lúc ấy, tiếng động cơ vang vọng trên bầu trời, trực thăng đã tới!
Tiêu Điềm Tĩnh ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm đen đặc, âm thầm cầu nguyện trong lòng: Lạy ông trời, xin người hãy phù hộ, xin hãy giữ lấy đứa con trong bụng của Điềm Tâm!
Tác giả có lời muốn nói:
Tất cả các vụ án đã kết thúc! Tung hoa! Vạn tuế!
Vẫn còn một vài chi tiết liên quan sẽ được viết tiếp.