Mặt Trái Của Ánh Sáng

Chương 161

Editor: Mứt Chanh

Chương 161: Bởi vì yêu. (Kết thúc)

Khi Tiêu Điềm Tâm tỉnh lại, anh đang gục đầu ngủ cạnh giường bệnh của cô.

Nhưng cô chỉ vừa cử động, anh đã lập tức tỉnh dậy.

Mộ Kiêu Dương mỉm cười dịu dàng nhìn về phía cô: “Điềm Tâm, con của chúng ta không sao. Thằng bé rất kiên cường, lần này e là anh phải thất vọng rồi, nó sẽ là một ‘mặt trời nhỏ’ mạnh mẽ, chứ không phải ‘mặt trăng nhỏ’ mà anh mong nữa.”

Anh giả vờ tủi thân khiến cô bật cười. Thật tốt quá, đứa bé không sao!

Cô khẽ vuốt mái tóc dày của anh và nói: “Không sao đâu, lần sau em sẽ sinh cho anh một ‘mặt trăng nhỏ’.”

“Được.” Anh nâng tay cô lên, khẽ đặt một nụ hôn dịu dàng.

Khi thấy cô đã tỉnh, anh ra ngoài mua cháo nóng cho cô, đút cho cô ăn, còn giúp cô lau người. Khi xong xuôi, người anh ướt đẫm mồ hôi.

Tiêu Điềm Tâm nắm lấy tay anh và nói: “A Dương, mấy ngày nay anh không được ngủ yên giấc. Anh bận điều tra vụ án, còn phải lo cho em. Đừng bận rộn nữa. Em không sao, mai là xuất viện rồi.”

Cô kéo anh ngồi xuống bên giường rồi tựa vào lòng anh. Anh ôm cô, nhỏ bé như một cuộn len.

Cô biết anh có rất nhiều điều đang giấu nhưng lại không biết mở lời thế nào. Mộ Kiêu Dương thở dài và nói: “Anh tìm thấy trong nhật ký của Benjamin, ông từng ghi chép và theo dõi nhiều gia tộc, có tới hàng chục ngàn người. Người của mọi quốc gia và chủng tộc. Trong đó có cả nhà họ Lạc, nhà họ Cảnh và cả nhà họ Mộ chúng ta. Nhưng phần viết về nhà họ Mộ đã bị Benjamin xé mất, chỉ còn sót vài mảnh ghi chú, kèm ảnh quét não và bản đồ gen của anh. Anh cũng thuộc vào nhóm người mà thiên hạ gọi là ‘b**n th**’.”

“Vậy nên, anh nghi ngờ…” – Cô khựng lại rồi sửa lời: “Mộ Lâm sao?”

“Nhưng chẳng phải anh ấy là anh trai ruột của anh à?”

Mộ Kiêu Dương im lặng một lúc rồi đáp: “Mẹ anh quả thật đã sinh một bé trai. Ngay từ khi còn mang thai, bà đã đặt tên cho anh trai là Mộ Lâm. Nhưng khi sinh ra, đứa bé ấy không sống được. Cha anh sợ mẹ đau lòng nên đã lừa bà, đồng thời cùng với bác sĩ, y tá biết chuyện ký cam kết giữ bí mật, chỉnh sửa cả dữ liệu bệnh viện theo ý mình. Vì vậy anh nhờ Benjamin tra cũng không có bất cứ gì hữu ích. Sau đó cha mới tiết lộ, Mộ Lâm thực ra là con trai của bác hai. Anh và hắn có quan hệ huyết thống, ngoại hình giống nhau.”

“Trời ơi!” Tiêu Điềm Tâm hét lên. Họ là anh em họ!

Mộ Kiêu Dương kể hết mọi chuyện cho cô nghe. “Bác hai anh là một tên sát nhân khét tiếng ở Mỹ. Ông ta du học ở Mỹ từ năm 14 tuổi, gây án lần đầu tiên lúc 15 tuổi, đến khi 24 tuổi bị bắt, qua điều tra xác nhận đã sát hại hơn cả trăm người. Mộ Lâm là con ông ta với một người phụ nữ nào đó. Khi ấy, ông ta bị gia tộc nhà họ Mộ khai trừ và dùng mọi biện pháp để xóa toàn bộ thông tin cá nhân của ông ta. Gia tộc họ Mộ còn dời từ nước ngoài về trong nước định cư, dĩ nhiên là muốn quên hẳn chuyện này và con người đó. Cho đến nay, đó vẫn là bí mật cốt lõi của gia tộc nhà họ Mộ, chưa từng có ai nhắc đến, cũng tuyệt đối sẽ không nhắc đến. Khi người phụ nữ ấy mang thai đã tìm đến ba anh, mong ông cho tiền và hy vọng có thể để Mộ Lâm ở lại nhà họ Mộ. Ba anh đồng ý, lúc đầu hẹn sau khi bà ta sinh sẽ mang con đến nhà anh, hai đứa trẻ sẽ cùng được nuôi. Nhưng anh trai ruột của anh không có phúc phần đó, mất sớm. Để giấu mẹ anh, ba đã cho mổ lấy thai Mộ Lâm ra khi mới tám tháng và để anh ta sống trong nhà anh, thay thế thân phận của anh trai anh.”

“Còn B, giống như Jenny, là người luôn tìm kiếm câu trả lời cho việc vì sao mình lại gây ra những chuyện đó, tất cả rốt cuộc là vì sao?”

“Tại sao?”

“Cho nên, ông ta lập ra kế hoạch này, cũng đang nghiêm túc thực hiện. Ông ta hy vọng cuối cùng mỗi người đều có thể trở thành một Cảnh Lam. Nhưng ông ta lại không kiềm chế được sự tà ác trong lòng, muốn xem thử có bao nhiêu người sẽ rơi vào bóng tối vĩnh viễn.”

Mộ Kiêu Dương nói một hơi xong thì im lặng. Đọc Full Tại TruyenGG.vision

Tiêu Điềm Tâm ôm lại anh, muốn dùng hơi ấm cơ thể mình sưởi ấm cho anh. Cô nhẹ nhàng nói: “May mà mọi chuyện đều đã kết thúc rồi.”

“Ừ.” Anh đáp, “Vài hôm nữa anh sẽ đưa em về trang viên Tường Vi dưỡng thai, mỗi ngày cùng em ngắm những đóa hải đường ngoài cửa sổ. Em thích động vật, còn có Happy làm bạn với em.”

***

Sau ba ngày nghỉ ngơi ở bệnh viện, Tiêu Điềm Tâm xuất viện.

Tiêu Điềm Tâm ở lại nhà chị gái, được Tiêu Điềm Tĩnh chăm sóc. Còn Mộ Kiêu Dương trở về Hạ Hải, thuật lại chi tiết toàn bộ vụ án cho Hà Mục Đồng và những người liên quan, vì nhân cách khác của Lạc Tâm là Lý Hạo và H, cùng vụ Địch Lâm, vụ Smith, đều thuộc phạm vi xử lý của thành phố Hạ Hải.

Những ngày ở Hạ Hải, anh liên tục nhận được cuộc gọi từ phía Mỹ. Vì Mộ Lâm là người Mỹ gốc Hoa nên đã được chuyển đến bệnh viện trong nhà tù Mỹ để điều trị.

Người phụ trách bộ phận BAU nói với Mộ Kiêu Dương rằng Mộ Lâm luôn muốn gặp anh.

Ngay khi tỉnh lại sau ca phẫu thuật, Mộ Lâm đã nhiều lần yêu cầu được gặp Mộ Kiêu Dương.

“Được. Tôi sẽ bay sang Mỹ ngay.” Cuối cùng Mộ Kiêu Dương cũng đưa ra câu trả lời. Anh và F phải có một sự kết thúc.

Mộ Kiêu Dương chỉ nói với Điềm Tâm rằng sẽ ở lại Hạ Hải thêm hai ngày rồi bay thẳng sang Mỹ.

Tại giường bệnh trong trại giam, Mộ Kiêu Dương gặp F.

“Muốn nói gì thì nói đi.” Mộ Kiêu Dương bật máy ghi âm.

Mộ Lâm nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt. Hắn khẽ cười, ánh mắt đầy châm biếm.

Mộ Kiêu Dương khựng tay lại rồi đặt máy ghi âm lên bàn.

“Bình thường cậu cũng thăm dò những kẻ ‘b**n th**’ như vậy sao?” Mộ Lâm cười khẽ. “Không phải để khiến họ nói thật, thì là phải nhập vai cùng họ đúng không? Vậy mà giờ cậu lại mang bộ dạng đề phòng thế này, làm sao tôi có thể thả lỏng được đây?”

Nếp nhăn quanh mắt Mộ Kiêu Dương hơi cử động, khóe môi khẽ cụp xuống, vẫn ngồi im lặng không nói.

“Không phải cậu muốn đi sâu vào thế giới nội tâm của những kẻ b**n th** sao?” Mộ Lâm ngồi thẳng dậy, lại nói: “Thử đoán xem tôi đang nghĩ gì?”

Đây mới chính là con người thật của Mộ Lâm, cũng chính là F. Lớp vỏ ngoài anh em thân thiết bị bóc trần, bên trong là sự tà ác và điên cuồng.

Mộ Kiêu Dương cảm thấy bất lực: “F, tôi từng tin tưởng anh đến thế, tôi giao phó điều quý giá nhất cho anh. Tôi giao Điềm Tâm cho anh, vậy mà anh lại muốn tôi chết ở Phần Lan.”

“Đúng. Cậu chết rồi. Tôi sẽ chăm sóc cô ấy, luôn ở bên cạnh cô ấy. Rồi sẽ có một ngày cô ấy cảm động, sẽ yêu tôi.” Mộ Lâm bất ngờ bật cười, nụ cười ấy vừa dịu dàng vừa tàn độc, biểu cảm phức tạp khiến ai nhìn thấy cũng rợn cả người.

“Không thể đâu, anh trai.” Mộ Kiêu Dương khẽ thở dài, gọi hắn là “anh”. “Tôi và Điềm Tâm là bạn tâm giao. Nếu mất đi người kia, cả đời này tôi hoặc cô ấy sẽ không bao giờ kết hôn nữa, chỉ yêu một người này mà thôi.”

Ánh dịu dàng trong mắt Mộ Lâm biến mất, hắn nói: “Thì sao? Tôi và cậu từ ngoại hình đến vóc dáng đều giống nhau, cô ấy sẽ quay đầu lại thôi. Cô ấy yêu tôi hay không không quan trọng, chỉ cần ở bên tôi là đủ.”

“Dù bề ngoài giống nhau, linh hồn vẫn khác biệt. Chúng ta không giống nhau.”

“Có gì khác biệt? Cũng cùng một cái mặt thôi. Điềm Tâm yêu linh hồn của giáo sư Mộ thì tất nhiên cũng có thể yêu tôi, chỉ cần vẻ ngoài giống là được.”

Màu môi Mộ Kiêu Dương tái nhợt, vô thức mím chặt.

Trong đầu anh hiện lên dáng người cao ráo bước ra từ vùng giao thoa giữa ánh sáng và bóng tối, là giáo sư Mộ. Anh ấy nói: “Kiêu Dương, đừng để F khiến tâm ma của cậu trỗi dậy. Hắn cũng biết cách điều khiển lòng người. Đừng quên, hắn là học trò của B, đừng khinh địch.”

Lưng Mộ Kiêu Dương cứng đờ rồi từ từ thả lỏng.

“Điềm Tâm gặp nguy hiểm nhiều lần, lần nào anh cũng có mặt. Một là vụ nổ du thuyền Smith, một là buổi chiếu lại phim ‘Tâm Ma’, một là vụ đấu súng trong hang đá ở Phần Lan.” Mộ Kiêu Dương nói: “Anh thực sự có sở thích quay lại hiện trường gây án, hay chỉ vì Điềm Tâm?”

Nghe đến tên cô, sắc mặt Mộ Lâm trở nên dịu dàng. Điều này khiến Mộ Kiêu Dương cảm thấy buồn nôn, phải cố gắng lắm mới kiềm chế không bùng nổ. Chỉ nghe Mộ Lâm đáp: “Là để bảo vệ cô ấy. H rất điên loạn, hắn thường xuyên rối loạn nhân cách, đặt bom bừa bãi. Tôi chỉ có thể theo hắn đến hiện trường.”

Không phải vì muốn quay lại hiện trường gây án sao? F vốn không phải là người có h*m m**n giết chóc mãnh liệt. Anh ta bị rối loạn tâm thần và b**n th**, anh ta chỉ giết người khi cần giải tỏa những tưởng tượng b**n th** của mình. Mộ Kiêu Dương nhanh chóng phân tích. Loại tội phạm giết người hàng loạt như vậy rất hiếm. “Trong mười năm qua, anh đã gây ra bao nhiêu vụ án?”

Mộ Lâm đáp: “Chỉ bốn vụ ở Mỹ, cộng thêm tám vụ ở Hồng Kông.”

“Ở Hồng Kông chỉ có bảy vụ thôi,” Mộ Kiêu Dương chỉnh lại, “Hà Lượng chưa chết.” Anh ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Việc tôi và Điềm Tâm kết hôn là chất xúc tác khiến anh bùng nổ, làm rút ngắn thời gian ‘làm nguội’ giữa các vụ án, bởi vì anh giận dữ. Trước kia, anh kiềm chế rất tốt, hiếm khi ra tay. Rất ít kẻ giết người hàng loạt có thời gian làm nguội kéo dài ba đến năm năm như vậy. Những lúc không gây án, anh nghĩ gì?”

“Giống người bình thường, sống ngày qua ngày. Nhưng khi mọi thứ khiến tôi chán nản, mất hết hy vọng, tôi sẽ nghĩ đến việc giết người.” Mộ Lâm trả lời rất thành thật.

Mộ Kiêu Dương nghĩ: Hắn từng cố gắng hòa nhập xã hội nhưng mãi không thành công. Nói trắng ra là những ảo tưởng của hắn không được thỏa mãn. Hắn khao khát Điềm Tâm.

Nghĩ đến đây, Mộ Kiêu Dương ngồi thẳng lưng, nói: “F, hãy kể về anh đi. Anh có một tuổi thơ rất hạnh phúc. Hạnh phúc hơn tôi nhiều.” Anh định từ tuổi thơ của F mà phân tích quá trình b**n th** của hắn.

“Sao thế? Mộ Kiêu Dương, cậu ghen tỵ sao?”

“Phải. Tôi ghen tỵ. Anh cướp mất cha mẹ tôi. Năm tôi ba tuổi. Khi đó, anh rõ ràng có thể nắm lấy tay tôi và kêu cứu, bảo mẫu ở ngay gần, bà ấy có thể nghe thấy. Nhưng anh đã buông tay tôi. Tôi tận mắt thấy anh buông tay.” Mộ Kiêu Dương ngước mắt nhìn anh ta.

Mắt Mộ Kiêu Dương trong trẻo, bình thản, không có thù hận cũng chẳng có đố kỵ.

Mộ Lâm nói: “Vị ‘Giáo sư Mộ’ đó quả thật lợi hại. Cậu ta đang điều khiển cậu đấy! Mộ Kiêu Dương, e là cậu bị cậu ta lừa rồi. Chính cậu ta mới là người đáng sợ nhất, cậu ta khiến cậu hòa nhập vào cậu ta rồi cậu ta có được Điềm Tâm.”

Thấy Mộ Kiêu Dương không lên tiếng, Mộ Lâm khẽ cười: “Cuộc đời tôi không như cậu tưởng. Ba luôn nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ. Chỉ có mẹ là thật lòng đối tốt với tôi. Nhưng sau này tôi hiểu ra, bởi vì tôi không phải con ruột của ba. Còn mẹ đối tốt với tôi là vì bà tưởng tôi là Mộ Lâm thật. Bà không yêu tôi, bà chỉ yêu cái tên ‘Mộ Lâm’ mà thôi.”

Đó chính là bước ngoặt khiến hắn trở nên bi3n thái, cũng là chất xúc tác. Đọc Full Tại TruyenGG.vision

“Anh biết thân thế mình từ khi nào?” Mộ Kiêu Dương bắt đầu hỏi một cách có chủ đích, dẫn dắt khéo léo.

Mộ Lâm trầm ngâm một lát rồi đáp: “Năm tôi hai mươi ba tuổi, ả đàn bà đó tìm đến. Ả đòi tiền, lấy danh nghĩa mẹ ruột để tống tiền tôi. Còn đe dọa nếu tôi không đưa, ả sẽ nói sự thật với mẹ. Ha, đúng là bản chất con người. Nhưng thứ khiến tôi mở mắt hơn chính là ông ba ruột điên cuồng là một kẻ giết người. Hắn phá tan mọi nhận thức của tôi, mở ra một chương mới của cuộc đời.”

Mọi thứ hoàn toàn khớp với phân tích của anh và ông ngoại Điềm Tâm, F bắt đầu giết người từ mười năm trước. Việc biết thân phận thật chính là ngòi nổ. Quá trình b**n th** của F rất giống với tên sát nhân Doãn Chí Đạt. “Xuất thân không thể chọn nhưng cuộc đời sau đó thì có thể. Mẹ đối với anh tốt như thế.” Mộ Kiêu Dương nói, “Nhưng anh lại phụ lòng bà.”

Mộ Lâm gào lên: “Bà ấy tốt với đứa con đã chết! Không phải tôi!”

“Như nhau. Một đứa trẻ lớn lên bên cạnh bà, tình cảm ấy không thể là giả. Năm anh mười ba tuổi, cả gia đình chúng ta mẹ, ba, anh và tôi cùng đi trượt tuyết ở Thụy Sĩ. Anh và mẹ bị lạc. Mẹ vì bảo vệ anh đã cởi áo khoác bông, ôm chân anh trong lòng sưởi ấm. Suýt nữa bà bị cắt cụt chân. Từ đó về sau, mỗi lần trời âm u, hai chân bà lại đau nhức, đến nỗi không thể đứng dậy. Đó là tình mẹ con. Mộ Lâm, anh chưa từng thiếu tình yêu. Nhưng anh tình nguyện chọn con đường b**n th**.”

“Có lẽ, đây chính là điều cậu gọi là ‘tội phạm bẩm sinh’. Những người như chúng tôi không thể cứu được.” Mộ Lâm cúi mắt xuống, vô cùng cô độc.

Mọi thứ đã rõ ràng.

Mộ Kiêu Dương nói: “Trong nhật ký mà B ghi lại, có một cậu bé trong gia đình khác, cũng có hoàn cảnh giống anh. Cậu ấy lớn lên trong nhà cha mẹ nuôi, thậm chí không được mẹ yêu thương cưng chiều như anh, luôn phải chịu đựng bạo lực lạnh. Nhưng sau này lại trở thành một trong những người xuất chúng nhất, một nhà từ thiện vĩ đại. Cho thấy, không ai là ‘tội phạm bẩm sinh’.”

Mộ Lâm giễu cợt: “Thế sao cậu không đi kiểm tra cấu trúc não và gen máu của hắn? Có lẽ hắn chỉ thiếu một nhiễm sắc thể Y thôi. Mộ Kiêu Dương, tôi và cậu đều có thừa một chiếc Y. Cậu rồi cũng sẽ giống tôi. Tôi rửa mắt chờ xem.”

Mộ Kiêu Dương nói: “Lạc Trạch cũng mang thêm một nhiễm sắc thể Y. Anh ấy đã chịu biết bao khổ đau nhưng anh ấy vẫn là một người vô cùng chính trực.”

“Thật sự chính trực sao?” Mộ Lâm phá lên cười lớn, tiếng cười vang đến mức cả lồng ngực hắn rung lên. Cười quá mạnh khiến vết thương nhói đau, hắn lại ho sặc sụa.

Sau khi ngừng ho, hắn bỗng nói: “Kiêu Dương, tôi bị thương khá nặng, cậu ngồi lại gần đây một chút nói chuyện.”

Mộ Kiêu Dương hơi nheo mắt nhìn hắn, hắn mỉm cười: “Sao thế? Vị giáo sư Mộ tiên phong diệt tội phạm lại sợ một tên b**n th** hạng xoàng như tôi sao?!”

Mộ Kiêu Dương ngồi xuống cạnh hắn.

Mộ Lâm rút từ túi áo bệnh nhân ra một chiếc bàn chải đánh răng.

Đầu bàn chải đã được mài nhọn.

Mộ Lâm nhét bàn chải vào tay anh và nói: “Mộ Kiêu Dương, lúc này, chẳng phải cậu rất muốn giết tôi sao? Dù gì tôi cũng là F, đã mơ tưởng đến Điềm Tâm bao lâu nay. Cậu nhất định rất muốn giết tôi! Chi bằng tôi phối hợp, tôi sẽ ra vẻ muốn tấn công cậu, cậu vì tự vệ mà đâm bàn chải vào tim tôi!”

Mộ Kiêu Dương định gạt bàn chải ra nhưng hắn giữ chặt tay anh, bắt anh phải cầm lấy thật chắc.

“Tôi sẽ không giết anh. Anh phải chịu sự trừng phạt của pháp luật. Ở đây không có án tử hình. Nhưng anh trai à, anh sẽ bị giam suốt đời, không thấy ánh mặt trời, bị tước bỏ đủ mọi quyền lợi cho đến khi chết.”

“Đừng giả vờ nữa. Cậu luôn muốn tôi chết. Ở Hồng Kông, cậu đã muốn mượn tay người khác giết tôi.” Mộ Lâm lại dùng sức nắm tay anh, mũi nhọn của bàn chải hướng thẳng vào tim hắn.

Mộ Kiêu Dương bình thản nói: “Không. Tôi chưa bao giờ có ý nghĩ đó.” Anh cố gắng hất tay Mộ Lâm ra.

Đúng lúc ấy, Mộ Lâm nghiêng người sát lại, khẽ thì thầm vào tai Mộ Kiêu Dương: “Đêm hôm đó ở Phần Lan, cậu không nghi ngờ gì sao? Cây nến đó là loại hương có chất k*ch th*ch. Tôi và cậu có khuôn mặt giống nhau. Kiêu Dương, đêm đó cô ấy tưởng tôi là cậu…”

Chiếc bàn chải trong tay giờ như một lưỡi dao sắc bén. Cả người Mộ Kiêu Dương như bị xé toạc từ trong ra ngoài. Trong đầu anh, tiếng giáo sư Mộ vang lên trong tuyệt vọng: “Mộ Kiêu Dương, cậu phải chịu đựng. Cậu phải vì Điềm Tâm mà giữ vững bản tâm. Kiêu Dương! Kiêu Dương!”

Mộ Lâm tiếp tục nói bên tai anh: “Cô ấy luôn gọi tên cậu. Nhưng người em trai thân yêu à, cậu đang ở đâu? Cậu vì ba kẻ cặn bã mà bị nhốt trong căn phòng đá. Cậu thật vĩ đại, phải không? Cậu là người tiên phong trừ tội, là khắc tinh của tội phạm! Cậu không thấy nực cười sao, hả?”

Tất cả chân dung đều đã hoàn chỉnh.

F đã chiếm được Điềm Tâm. Hắn không còn thiếu ‘nữ chủ nhân’. Cậu bé đã chết kia chính là vai diễn của hắn, đồng thời là nhân vật người cha. Trong thế giới ảo tưởng đó, hắn đã hoàn toàn chiếm hữu Điềm Tâm.

Mộ Kiêu Dương gào lên một tiếng “Aaa!” như một con thú cùng đường tuyệt vọng. Trong cơ thể anh, giáo sư Mộ vĩnh viễn nhắm mắt. Anh ấy nói: “Tạm biệt, Kiêu Dương. Tôi sẽ dồn toàn bộ ý chí giúp cậu giữ được lý trí. Hãy nhớ rằng Điềm Tâm luôn cần cậu. Tôi và Điềm Tâm mãi mãi yêu cậu.”

Lưỡi dao đang định đâm vào Mộ Lâm dừng lại giữa không trung.

Mộ Kiêu d**ng v*t vã trong đau khổ, anh rất muốn, thật sự rất muốn xé xác con ác ma trước mặt! Lưỡi dao lại hướng về phía Mộ Lâm…

Mộ Lâm bật cười, vô cùng vui vẻ: “Mộ Kiêu Dương, cậu nói xem đứa bé trong bụng Điềm Tâm là của ai?”

“AAAHHH!!” Một tiếng gào thảm thiết xé tim gan của anh vang lên rồi bàn tay đang nắm lưỡi dao đâm thẳng vào tim Mộ Lâm…

Tiếng bước chân dồn dập vang lên phía cửa sắt. “A Dương!”  Tiêu Điềm Tâm bỗng lao đến.

Chỉ một tiếng gọi đó của cô đã đánh thức Mộ Kiêu Dương.

Đôi mắt anh đỏ ngầu nhưng bàn tay cầm lưỡi dao đã dừng lại. Sau đó, anh đâm mạnh nó xuống, đâm vào thành giường. Khi bàn chải gãy đôi, đầu nhọn đâm vào lòng bàn tay anh, máu chảy đầm đìa…

Anh đột ngột quỳ xuống, ôm đầu gào lên điên cuồng như một con thú bị dồn đến bước đường cùng. Mà Mộ Lâm chỉ bình tĩnh nhìn anh, sau đó chuyển ánh mắt sang nhìn cô.

Cai ngục mở cửa sắt, Tiêu Điềm Tâm lao đến, ôm lấy tay anh, nước mắt rơi không ngừng. Cô khóc thút thít, gọi anh bằng giọng nhỏ như một con thú con bị thương: “A Dương, anh sao thế?”

Giọt nước mắt ấy của cô cuối cùng cũng làm anh tỉnh lại.

Anh đưa tay sờ mặt mình toàn là nước mắt.

Nhưng anh đã hoàn toàn hợp nhất với giáo sư Mộ. Anh biết rằng từ nay về sau, mình phải mạnh mẽ, phải chống đỡ cả bầu trời vì Điềm Tâm. Nếu giờ phút này anh sụp đổ, mọi thứ sẽ tan vỡ. Chỉ cần nghĩ đến Điềm Tâm…

Anh lại mở miệng, giọng đã khản đặc, chỉ nói:  “Điềm Tâm, anh không sao. Em ra ngoài đợi anh, anh sẽ ra ngay.”

Thấy cô còn do dự, ánh mắt hoảng hốt, anh nói: “Đi đi. Tin anh. Anh thật sự không sao.”

Đợi Tiêu Điềm Tâm rời khỏi, Mộ Kiêu Dương hạ giọng, chỉ để hai người nghe được và nói: “Mộ Lâm, cả đời này anh cũng không thắng nổi tôi. Tà không thắng chính. Tôi không giết anh, tôi đã thắng. Mộ Lâm, tôi và anh không giống nhau. Anh muốn ép tôi trở thành một kẻ giết người như anh. B cũng muốn xem tôi đến cùng sẽ đi bao xa nên mới để mặc anh làm càn. Nhưng tôi vẫn là chính tôi.”

Anh ngừng lại rồi nói tiếp: “F, nếu anh còn chút lương tâm cuối cùng thì hãy giữ bí mật này, để nó mục rữa trong lòng, trong bụng anh rồi mang xuống mồ. Điềm Tâm rất cứng đầu, lúc trước cô ấy tưởng mình đã xảy ra quan hệ với giáo sư Mộ nên đã từng nhảy xuống biển tự vẫn. Nếu anh nói ra… F, đó chắc chắn không phải kết cục anh muốn.”

Còn tôi… tôi sẽ vì Điềm Tâm mà giữ bí mật này suốt đời. Chỉ cần Điềm Tâm mỗi ngày đều vui vẻ, như thế là đủ rồi.

Mộ Lâm im lặng thật lâu rồi nói: “Cô ấy đã lộ bụng rồi, bốn tháng. Cũng đúng vào tháng tôi ở Phần Lan. Đứa trẻ ấy sinh ra đã mang trong mình nguyên tội. Cơ Đốc giáo nói, con người sinh ra vốn xấu xa, là để chuộc tội. Còn cậu thì sao? Cậu nói cậu không để tâm, cậu nói cậu yêu cô ấy. Nhưng khi nhìn đứa trẻ là con của kẻ thù lớn lên trước mặt, cảm giác đó thế nào? Cậu vẫn sẽ đối xử tốt với nó như bình thường? Hay là sẽ căm ghét nó, khiến nó thiếu tình thương, lặp lại con đường bất hạnh của những đứa trẻ lớn lên trong gia đình vỡ nát?”

Thực chất, đây là một cuộc chất vấn về bản chất con người. Tim Mộ Kiêu Dương chợt nhói lên, như ngừng đập một nhịp. Khi nó đập trở lại, dồn dập và mạnh mẽ như thể có thứ gì muốn phá tan lồng ngực mà thoát ra. Nhưng cuối cùng, Mộ Kiêu Dương chỉ nhẹ nhàng lắc đầu: “Con của cô ấy chính là con của tôi.”

Lặng im hồi lâu, Mộ Kiêu Dương lại nói: “Có lẽ, khi tôi nhìn vào ánh mắt hay nét mặt của đứa trẻ ấy, từng có khoảnh khắc oán hận. Nhưng nó là con của Điềm Tâm thì cũng là con tôi.”

Mộ Lâm hỏi: “Lời thật lòng sao?”

Mộ Kiêu Dương đáp: “Điềm Tâm mãi mãi là cô gái trong sáng, thuần khiết và tuyệt vời nhất, điều đó chưa từng thay đổi và sẽ không bao giờ thay đổi. Tôi yêu tất cả những gì thuộc về cô ấy: linh hồn, suy nghĩ, từng biểu cảm, nụ cười, dĩ nhiên, cả cơ thể cô ấy. Nhưng tôi sẽ không bị trói buộc bởi quá khứ. Điều tôi biết ơn nhất là cô ấy không xảy ra chuyện, vẫn sống tốt và luôn ở bên tôi. Như vậy là đủ rồi. Những chuyện còn lại cứ để tôi gánh. Bí mật này, cô ấy vĩnh viễn không cần biết. Đêm đó, cô ấy tưởng người đó là tôi. Vậy thì chính là tôi. Cô ấy được hạnh phúc, được vui vẻ đó là điều cả đời tôi mong cầu.”

Mộ Lâm không cam tâm, đôi mắt đỏ hoe, cúi xuống: “Rõ ràng là tôi gặp cô ấy trước. Tôi yêu cô ấy! Tôi yêu cô ấy!”

“Yêu không phải là tổn thương và chiếm hữu. Mộ Lâm, anh là kẻ sinh ra đã mang tội. Những người lạnh lùng, tàn nhẫn như anh thì làm gì biết yêu?” Mộ Kiêu Dương mỉa mai.

Khi anh xoay người rời đi, Mộ Lâm khẽ lẩm bẩm: “Em sai rồi, em trai. Em sai rồi. Tôi luôn yêu cô ấy. Chỉ trong cuộc đời cô ấy, tôi mới có cảm xúc, mới có yêu có hận. Tôi yêu cô ấy mãi mãi.”

Bước chân Mộ Kiêu Dương khựng lại nhưng không đáp. Cuối cùng, anh rời đi. Khi cánh cửa sắt khép lại, anh và thế giới của họ đã vĩnh viễn tách biệt. Còn anh và Điềm Tâm sẽ bắt đầu một ngày mới, một khởi đầu mới.

Vẫn là hòn đảo biệt lập để giam giữ quỷ dữ.

Anh và Điềm Tâm lên đảo, từ đảo mà đến rồi cũng từ đảo mà đi.

Đêm ấy, anh cứ để du thuyền trôi dạt.

Tiêu Điềm Tâm tựa vào vai anh, nói: “A Dương, chiều nay anh làm em sợ chết đi được.”

Mộ Kiêu Dương vuốt nhẹ tóc cô và nói: “Chỉ là anh quá xúc động nên mất kiểm soát. Hắn kể về những người hắn từng giết, không chút hối hận. Anh đã không giữ được bình tĩnh, may mà em đến kịp.”

Tiêu Điềm Tâm khoác tay anh, nũng nịu: “Em ở Hồng Kông chờ anh từng ngày từng ngày. Sau đó không chịu nổi nên gọi cho đội trưởng Hà. Nhưng anh ấy nói anh đã bay sang Mỹ gặp phạm nhân. Em đoán ngay ra là anh đi tìm ai. Em nhớ anh quá,nên bay sang đây luôn. A Dương, hứa với em đừng bao giờ rời xa em nữa.”

“Không đâu. Chúng ta sẽ mãi bên nhau.” Anh hôn nhẹ lên tóc cô.

Anh bế cô vào phòng ngủ. Cô rất nhanh đã ngủ say. Còn anh thì ngồi nhìn mặt biển mênh mông ngoài cửa sổ, thẫn thờ xuất thần.

Những lời Mộ Lâm từng nói, đến chính anh cũng không dám nghĩ kỹ. Mỗi đêm khi mộng mị, nếu đứa bé ấy thật sự là con của Mộ Lâm, khi anh nhìn thấy ánh mắt, đường nét quen thuộc đó của đứa bé, liệu sẽ có cảm giác gì?

Anh đã đứng quá lâu bên bờ vực thẳm. Cúi đầu nhìn xuống, không có gì cả. Trong bóng tối vô tận, chỉ phản chiếu lại bóng anh. Bóng tối thật ra đến từ tận sâu thẳm đáy lòng của con người. Khi anh nhìn thấy đứa trẻ có gương mặt giống Mộ Lâm, anh chắc chắn sẽ không làm hại nó. Nhưng sâu trong tâm hồn, liệu có từng chút lay động nào không?

Đó mới là nơi đáng sợ thật sự của Mộ Lâm. F đang tra hỏi anh, tra hỏi cái gọi là nhân tính.

***

Sáu tháng sau, Tiêu Điềm Tâm hạ sinh một cặp bé gái trắng trẻo, mũm mĩm đáng yêu. Hai bé như hai cục bông trắng nhỏ, thơm thơm mềm mềm.

Khi ấy, chính Mộ Kiêu Dương là người cùng cô vào phòng mổ. Cô quá nhỏ bé, lại mang song thai nên Mộ Kiêu Dương kiên quyết chọn phương án sinh mổ, không cho phép cô chịu bất kỳ đau đớn nào.

Lúc ấy, cô vừa nũng nịu vừa làm nũng, cô nói: “A Dương à, em muốn sinh thường cơ! Không thì sau này anh dẫn em đi Hawaii, em cũng chẳng dám mặc bikini nữa!”

Chỉ cần nghĩ đến cảnh cô mặc bikini, anh đã xao xuyến cả lòng nhưng vẫn kiềm chế mà nói: “Anh đã mời bác sĩ giỏi nhất mổ cho em rồi, sẽ rạch ở dưới đường bikini. Dù em có mặc hở đến đâu cũng không thấy sẹo, trừ khi em muốn khỏa thân dụ anh thôi.”

“Kiều Kiều!” Lúc ấy cô giận đến mức muốn cắn anh. Anh cười trêu: “Em là Happy sao? Sao cứ thích cắn người vậy?!”

Happy bên cạnh tỏ vẻ ấm ức, lăn lông lốc đến gần, lại bị Mộ Kiêu Dương đá qua một bên. Rồi Happy lại lăn tới, leo lên đùi Điềm Tâm, ôm lấy cái bụng tròn xoe của cô. Không lâu sau, nó bị hai “bánh bao” trong bụng cô đá cho một cú, hoảng hốt lăn đi mất.

Nhìn thấy cảnh ấy, Tiêu Điềm Tâm không nhịn được cười haha, Mộ Kiêu Dương cũng bật cười nhìn cô. Khoảnh khắc ấy, anh cảm thấy dù anh và cô đã trải qua biết bao đau khổ trong cuộc đời này, thì tất cả cũng đều xứng đáng. Bởi vì họ đang rất hạnh phúc.

Như thể cảm nhận được điều anh đang nghĩ, Tiêu Điềm Tâm ôm eo anh, nép vào lòng nũng nịu nói: “A Dương, chúng ta thật sự rất may mắn. Bà ngoại em từng yêu ông ngoại sâu đậm như vậy, mà cũng phải chia ly sớm. Làm nghề như tụi mình, nguy hiểm luôn kề bên.”

“Ừ. Chúng ta rất may mắn.” Mộ Kiêu Dương đáp.

Thấy chồng đang ngẩn người, Tiêu Điềm Tâm khẽ cười hỏi: “A Dương, anh đang nghĩ gì thế?”

Mộ Kiêu Dương hôn nhẹ hai cô búp bê nhỏ rồi nói: “Anh đang nhớ lại lúc em nói muốn mặc bikini cho anh xem đó. Bà Mộ à, đợi em ở cữ xong, nghỉ ngơi thêm ba tháng, anh dẫn em đi Hawaii. Bà Mộ, em phải giữ lời hứa đó nhé!”

Vợ chồng nhà Lạc Trạch cũng có mặt. Tiểu Thảo cười haha: “Mộ Kiêu Dương, anh thật là đói khát!”

Tiêu Điềm Tâm đỏ mặt, không nói lời nào, cúi đầu, hàng mi dài khẽ run run, thật là thuần khiết, ngây thơ, đáng yêu vô cùng. Mộ Kiêu Dương không nhịn được, cúi đầu hôn lên môi cô…

“A Dương…” Cô đẩy anh ra, “Vẫn còn người ở đây mà.”

Tiểu Thảo láu lỉnh nói ngay: “Không có người đâu, không có! Bọn em là không khí hết rồi!”

Mộ Kiêu Dương ngồi xuống bên cạnh cô, đặt bé lớn vào lòng cô, còn anh ôm lấy bé nhỏ.

Mọi người đều thở dài, cặp sinh đôi của anh và Điềm Tâm thật quá đỗi xinh đẹp, thừa hưởng những nét đẹp nhất của cả cha lẫn mẹ. Như lời Tiểu Thảo nói: “Ngay cả ông trời cũng phải ghen tỵ.”

Mộ Kiêu Dương nhìn hai cô con gái bằng ánh mắt vô cùng dịu dàng. Anh nói: “Điềm Tâm, em nhìn xem, hai con xinh biết bao, đôi mắt to tròn, long lanh, lông mi lại dài nữa y hệt em. Nụ cười ngọt ngào cũng giống em y đúc! Lớn lên chắc chắn sẽ là hai cô bé ‘kẹo ngọt’ đáng yêu!”

Tiêu Điềm Tâm cúi đầu, hôn lên nốt ruồi son nhạt giữa trán bé lớn, nói: “Con ngươi của tụi nhỏ màu xanh lục, còn có cả nốt ruồi son của anh. A Dương, ông trời đúng là thiên vị tụi nhỏ, đẹp hơn em nhiều. Em sắp ghen tị rồi đấy. Hừ, vậy mà không phải là hai ‘mặt trời nhỏ’ như em mong.”

Mộ Kiêu Dương bật cười ha hả, một tay ôm bé nhỏ, tay kia choàng qua vai cô, nói: “Điềm Tâm, anh đã nói rồi, trong mắt anh, chỉ có em là người đẹp.”

Trên thế gian này, em là báu vật duy nhất.

Tiêu Điềm Tâm nhìn vào ánh mắt dịu dàng của anh, khẽ hỏi: “Anh muốn đặt tên gì cho hai con không?”

Mộ Kiêu Dương khựng lại rồi nói: “Tên ở nhà gọi là Như Châu và Như Bảo. Tên thật bé lớn là Mộ Ái Tâm, bé nhỏ là Mộ Tiểu Điềm. Em thích con trai mà, sau này mình sinh thêm một ‘mặt trời nhỏ’ nữa thì đặt là Mộ Thang nhé.”

Tiêu Điềm Tâm khẽ giật mình: “Thang?”

“Ừ, Thang, giống như Nghiêu, Thuấn, Vũ, Thang, sau này con sẽ có tiền đồ rực rỡ.” Mộ Kiêu Dương gật đầu, “Tên tiếng Anh sẽ là Tom.” Thật ra, đó là để tưởng niệm giáo sư Mộ – Tom.

***

Sau đó, Mộ Kiêu Dương dẫn hai con gái đến thăm trại giam. Đọc Full Tại TruyenGG.vision

Mộ Lâm nhìn thấy hai cô bé với nốt ruồi son giữa trán và đôi mắt xanh nhạt liền hiểu ra mọi chuyện.

Hắn chỉ nói: “Kiêu Dương, anh thật sự ghen tỵ với em. Em luôn có được những điều tốt đẹp nhất, những thứ anh trân trọng nhất.”

Mộ Kiêu Dương ôm hai cô con gái đứng dậy rồi nói: “Anh trai, đây là lần cuối cùng em đến gặp anh. Cũng là lần cuối cùng em gọi anh là anh trai.”

Mộ Lâm nói: “Giờ em có gì khác với giáo sư Mộ? Cậu ta đã hoàn toàn thay thế em rồi!”

Mộ Kiêu Dương quay người rời đi, không ngoảnh đầu lại.

***

Sau khi giao hai con gái cho mẹ và Điềm Tâm chăm sóc, anh một mình trở về Phần Lan.

Vẫn là khách sạn Skydome năm xưa.

Mộ Kiêu Dương lại quay về căn phòng tổng thống ấy.

Anh mở tủ quần áo, lấy chìa khóa từ túi trong áo vest rồi đi đến bên kia căn phòng, mở ra một ngăn bí mật.

Anh lại lần nữa lấy ra ký ức bị phong ấn.

Là ký ức mà giáo sư Mộ đã phong ấn cho anh.

Bên trong là cây nến thơm năm nào. Thật ra, anh là chuyên gia sinh hóa và thực vật, khi ấy làm sao anh không biết mùi hương đó có ý nghĩa gì? Dù đã mở cửa sổ, mùi hương vẫn thoang thoảng. Nhưng anh biết đó là loại nến có chất k*ch th*ch h*m m**n, còn có tác dụng gây ảo giác. Chính vì giáo sư Mộ biết anh sẽ sụp đổ nên đã xóa đi ký ức ấy của anh, còn để lại một “tấm đệm” tâm lý, chỉ đến khi phá được vụ án, anh mới nhớ lại những gì đã xảy ra ở Phần Lan đêm đó.

Trong túi đựng cây nến còn có một bức thư. Mộ Kiêu Dương mở ra, là nét chữ quen thuộc, chính là thư của giáo sư Mộ.

Hóa ra, là giáo sư Mộ đã dùng thủ thuật kiểm soát trí nhớ để thay đổi ký ức của anh. Vì giáo sư Mộ biết nếu khi ấy anh biết Tiêu Điềm Tâm đã bị tổn thương, anh sẽ sụp đổ rồi cuối cùng sa vào bóng tối. Khi đó Mộ Lâm sẽ là kẻ chiến thắng, bởi vì Mộ Lâm muốn chứng minh hai anh em cùng một dòng máu, đều có bản năng giết chóc, cuối cùng sẽ trở thành kẻ sát nhân. Mộ Lâm còn hy vọng Điềm Tâm sẽ thất vọng với Mộ Kiêu Dương, khiến hai người ngày càng xa cách.

Thư giáo sư Mộ viết:

“Kiêu Dương, năm đó trong căn nhà gỗ bên bờ biển, Điềm Tâm đã níu lấy tôi, xin tôi đừng đi, mong tôi cho cô ấy một câu trả lời. Tôi biết cô ấy đã say nên chỉ qua loa, kể cho cô ấy chuyện cậu từng làm với tên b**n th** đó. Tôi nói cậu có tội nên phải bị giam lại, còn tôi sẽ bước ra. Nhưng tiềm thức cô ấy vẫn ghi nhớ điều đó. Bởi vậy sau này Lạc Tâm mới ra tay với cậu, nhưng cô ấy lại để Tiểu Điềm báo tin cho cậu, giúp cậu thoát chết trong gang tấc. Có thể thấy cô ấy yêu cậu sâu sắc đến nhường nào, yêu cả con người và linh hồn cậu, yêu cả phần tốt lẫn phần xấu, chứ không chỉ là vẻ ngoài. Vì vậy, tôi sẵn lòng tác thành cho hai người. Tôi chỉ mong cô ấy hạnh phúc.

Chính vì thế, tôi mới hợp nhất với cậu vào đêm đó ở Phần Lan. Khi cậu sụp đổ, Điềm Tâm cũng không thể chống đỡ thêm. Với sự thông minh của cậu, cậu nhất định sẽ tìm ra hung thủ, dù có đi đường vòng nhưng cậu vẫn sẽ vượt qua, chứ không bị hủy hoại vì đêm ở Phần Lan đó.

Nói thật, tôi cũng không dám khẳng định kẻ tên F là ai. Nhưng với tư cách người đứng ngoài, tôi mơ hồ cảm nhận được có thể là Mộ Lâm vì hắn giống cậu như đúc. Dùng thuốc mê, hắn có thể dễ dàng đánh lừa cô ấy. Nếu tôi không lập tức xóa ký ức và ý thức của cậu khi ấy, thì khi cậu phát hiện ra sự thật, cậu chỉ có thể sụp đổ. Thậm chí, cậu có thể tự tay g**t ch*t Mộ Lâm và trở thành một người như hắn, gia nhập vào tổ chức đó. Nhưng đó chỉ là suy đoán. Tôi cần cậu truy tìm sự thật trong trạng thái tâm lý ổn định nhất.

Vì thế, Kiêu Dương, xin cậu hãy tha thứ cho tôi. Thật sự, không ai đau lòng hơn tôi lúc ấy. Như thể bản thân tôi bị xé nát trong địa ngục. Nhưng tôi nguyện gánh chịu mọi đau đớn thay Điềm Tâm. Tôi tin, khi cậu đọc được lá thư này, mọi chuyện đã được xử lý ổn thỏa. Tên F đã bị bắt. Mà Điềm Tâm không cần biết sự thật, vẫn là cô gái nhỏ vui vẻ như xưa.

Kiêu Dương, cậu phải biết, tôi, Điềm Tâm và cả Tiểu Điềm đều yêu cậu.

Người anh trai của cậu,

Tom

Viết trong đêm tại Thành phố Cực Quang

Mọi ký ức đã ùa về. Giáo sư Mộ đã đặt một mệnh lệnh thôi miên, chỉ sau khi anh phá xong vụ án, Mộ Lâm bị giam, anh mới có thể nhớ lại, quay về nơi đây để tìm thấy bức thư. Hơn nữa, căn phòng tổng thống này là do giáo sư Mộ giữ lại suốt hai năm, chỉ để khi đến lúc thích hợp, anh có thể bình thản mà bước vào, mở ra tất cả.

Mộ Kiêu Dương lấy một khay lửa, châm lửa đốt lá thư, cả cây nến thơm và cuộn băng ghi âm buổi thăm gặp Mộ Lâm trong tù, tất cả đều bị ném vào khay lửa. Tất cả những chuyện đã qua đều bị thiêu rụi, cuối cùng biến mất không một dấu vết…

Mộ Kiêu Dương cảm kích sâu sắc vì tất cả những gì giáo sư Mộ đã làm cho anh.

Và cuối cùng, Mộ Kiêu Dương cũng đã hiểu được bản thân. Đời người là một hành trình kiếm tìm, tìm về cái tôi chân thật, hoàn thành cuộc đối thoại với nội tâm sâu thẳm. Mà anh đã làm được nhờ Điềm Tâm, cũng nhờ giáo sư Mộ.

Bởi vì giáo sư Mộ và Điềm Tâm đều yêu anh. Bởi vì yêu! Tình yêu là gốc rễ có thể phá hủy tất cả, định hình lại tất cả và cứu rỗi tất cả. Bởi vì yêu!

Hoàn.

Tác giả có lời muốn nói:

Đây chính là sự thật giữa F và Điềm Tâm. May thay, Điềm Tâm mãi mãi là người hạnh phúc nhất. Cô không hề hay biết gì cả. Kiều Kiều sẽ giữ kín bí mật ấy thay cô, mang theo xuống mộ, mục rữa nơi đất bùn. Như lời nhà tội phạm học Douglas từng nói: “Đôi khi, rồng sẽ chiến thắng.”

Tôi không muốn xây dựng một nam chính vạn năng. Tội phạm học là một môn khoa học sâu sắc, ra đời tại BAU nhưng thực tế là những chuyên viên phác họa tâm lý không phải thần thánh, FBI cũng có rất nhiều vụ không thể phá được (cả hình sự truyền thống cũng vậy). Họ cần một đội ngũ. Vì vậy, tôi không để Kiều Kiều gánh hết mọi vụ án, còn có Cảnh Lam và cả Điềm Tâm với tài năng thiên bẩm. Bởi vì Kiều Kiều là con người nên anh cũng sẽ phạm sai lầm. Anh từng nghĩ anh trai mình yêu Điềm Tâm thật lòng, sẽ bảo vệ cô thật tốt nên mới giao cô cho hắn. Nhưng rồi trong lúc anh đi cứu người, anh trai anh lại dùng thuốc mê để đạt được mục đích. Rồng đã chiến thắng. Nhưng Kiều Kiều và Điềm Tâm vẫn là những người may mắn, họ vẫn bình an, hạnh phúc. Tôi có nhắc đến bà ngoại của Điềm Tâm, chỉ thoáng qua thôi, bà và Chung Minh Trạch đã sinh ly tử biệt. So với ông bà ngoại, thì Kiều Kiều và Điềm Tâm thật sự là quá may mắn rồi. Yêu thật lòng một người không nằm ở sự trinh trắng về thể xác. Nếu Kiều Kiều vì chuyện ấy mà để tâm, vậy thì anh không xứng đáng để Điềm Tâm yêu nữa. Họ là tri kỷ, là bạn tâm hồn, trải qua bao gian nan, lửa đỏ tôi rèn mà hồi sinh. Các bạn phải hiểu tôi viết như vậy, lòng tôi cũng không nỡ. Nhưng mặt trái của ánh sáng chính là vùng đất xám. Giống như Mộ Lâm từng nói: nếu đứa bé kia là con của hắn, vậy thì Mộ Kiêu Dương sẽ ra sao khi nhìn con của kẻ thù lớn lên bên cạnh mình? Liệu đứa bé ấy có vì thiếu tình thương mà trở thành kẻ như F? Nói đến cùng, đây là câu hỏi về nhân tính. Giáo sư Mộ (Tom) là ánh sáng, Mộ Kiêu Dương (Shaw) là bóng tối, là mặt tích cực và tiêu cực của ánh sáng. Chỉ khi vượt qua, người ta mới thực sự trở thành chính mình. Một người quên mất tâm nguyện ban đầu thì không còn là Mộ Kiêu Dương nữa.

Sẽ có hai ngoại truyện ngọt ngào để bù đắp phần tiếc nuối. Cuộc sống luôn đầy những tiếc nuối nhưng hãy vượt qua nó.

Truyện của Kiều Kiều sẽ có phần hai, Kiều Kiều và Điềm Tâm sẽ quay lại trường dạy tội phạm học. Một nhóm “bánh bao nhỏ” sẽ xuất hiện, truyện chủ yếu là ngọt ngào, phá án chỉ là phụ, không còn những cốt truyện căng não nữa để vợ chồng nhà họ Mộ có thể thảnh thơi thể hiện tình cảm. Họ sẽ có ba cô con gái: Mộ Tiểu Điềm, Mộ Ái Tâm, Mộ Ái Điềm và một cậu con trai: Mộ Thang. Con đàn cháu đống, hạnh phúc viên mãn!

Moah moah moah yêu mọi người! Lâm Tử thật lòng mong rằng mọi người sẽ đón chờ phần hai! Nhưng nếu ai cảm thấy không chấp nhận được chuyện Điềm Tâm mất đi sự trong trắng mà bỏ truyện, thì cũng không sao, tùy duyên thôi. Tôi cũng đau lòng khi viết như vậy, nhưng cốt truyện tự có định hướng, tôi chỉ là người kể lại một cách chân thành. Những điều khác, xin nhường cho các bạn bình phẩm.

Cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng Lâm Tử suốt năm tháng vừa qua. Tuy truyện đăng tải chỉ 5 tháng, nhưng hành trình với Mộ Kiêu Dương và câu chuyện của Mộ Kiêu Dương, tôi đã viết suốt một năm rưỡi. Vì vậy, đối với tôi, Kiều Kiều không còn chỉ là một nhân vật trên trang giấy, mà là một người sống động chân thật. Nên tôi yêu Kiều Kiều và Điềm Tâm và mong rằng mọi người sẽ tiếp tục yêu họ như tôi.

Bình Luận (0)
Comment