Quyển 26 - Chương 2: Công lược tình yêu cấm ky
Quyển 26 - Chương 2: Công lược tình yêu cấm kyQuyển 26 - Chương 2: Công lược tình yêu cấm ky
Nước Bắc Xương, một ngày trời đầy mây. Xe ngựa chạy trên đường cổ, sắp tiến vào đế đô.
Vị phu nhân xinh đẹp thở dài,"Chúng ta đã rời phủ hơn mười năm, lúc này lão phu nhân tại triệu chúng ta hồi phủ, chỉ sợ Tạ phủ đã không còn gió êm sóng lặng nữa rồi."
Tạ Tầm hiểu nỗi lo trong lòng thê tử, liền an ủi nhẹ nhàng:
"Chúng ta vốn không có hứng thú với gia sản Tạ gia, đây là chuyện mà mẹ ta cũng hiểu rõ. Phu nhân yên tâm, cho dù Tạ gia thật sự sắp sụp đổ, chúng ta cũng chỉ cần sống an ổn là được, cho nên bất kể là gió êm sóng lặng hay sóng to gió lớn, cũng không liên quan đến chúng ta."
"Tỷ tỷ, cái gì là gió êm sóng lặng? Cái gì lại là sóng to gió lớn?"
Cô bé năm tuổi xinh xắn đáng yêu hỏi thiếu nữ đang bế mình.
Phong Quang mười ba tuổi nghe xong, liền khẽ điểm lên trán cô bé mà nói:
"Gió êm sóng lặng chính là muội có điểm tâm ăn, sóng to gió lớn chính là điểm tâm của muội không còn nữa."
Đứa nhỏ nghe xong, miệng liền mếu máo, khóc ầm lên,"Tỷ tỷ lại muốn ăn vụng điểm tâm của ta!"
"Trời đất chứng giám, ta ăn vụng điểm tâm của muội khi nào?"
"Tỷ ngày nào cũng thế! Ta đều thấy, tỷ ăn của mình còn chưa đủ, lại muốn ăn vụng của ta!"
Thấy con gái nhỏ thật sự sắp khóc ra, Tạ Tẩm rốt cuộc bật cười, nói:
"Phong Quang, con đừng đùa Hoan Nhi nữa, tuổi con bé còn nhỏ, nếu thật sự khóc lên thì sẽ không dứt được đâu."
"Chẳng vậy còn gì."
Vị phu nhân dịu dàng cũng mở miệng. Bà chính là thê tử của Tạ Tầm, tên Triệu Uyển, cũng là mẫu thân của hai đứa nhỏ này.
Bà che mặt cười nói:
"Phong Quang từ trước đến nay đều tham ăn, cho dù có lén hành động bí ẩn thế nào, nhưng nhiều lần thì Hoan Nhi vẫn có thể nhìn ra được."
Phong Quang bĩu môi, ngón trỏ điểm lên trán muội muội một cái,"Không ngờ muội cũng thông minh đấy."
Tạ Hoan bé nhỏ "Hừ" một tiếng,"Ta không ngu ngốc giống tỷ tỷ vậy đâu!" Phong Quang giả vờ tức giận,"Ai da, cô nhóc này tại ngứa da, muốn chịu đòn rồi hả?
"Mẹ! Tỷ tỷ bắt nạt con!"
Tạ Hoan nhanh trí vội vàng nhờ mẫu thân trợ giúp.
Triệu Uyển ôm Hoan Nhi vào trong ngực, bà ôn nhu mà cười,"Rồi rồi rồi, có mẹ ở đây, tỷ tỷ sẽ không dám bắt nạt Hoan Nhi."
Hoan Nhi đắc ý nhếch môi cười với Phong Quang.
Phong Quang ra vẻ hung dữ quơ tay về phía cô bé.
Trong lòng Triệu Uyển vốn còn lo âu, vừa thấy hai chị em đùa giỡn, tâm tình bà cũng tốt lên rất nhiều, nhưng điều nên dặn dò, bà vẫn phải dặn dò cho tốt, bà hỏi:
"Phong Quang, con còn nhớ rõ trước khi ra cửa, mẹ đã nói với con những gì không?
"Con biết ạ, chẳng phải là mối quan hệ phức tạp giữa mấy người Tạ gia sao?"
Phong Quang trả lời cho có lệ, thoạt nhìn có vẻ không hứng thú lắm.
Tạ Tầm nói:
"Bà nội con là người chú ý quy củ, đến lúc đó con cần theo quy củ mà làm mọi chuyện, không thể lại tùy hứng như thế được."
"Nhưng mà... bà đâu có thích nhà chúng ta, nếu đến lúc đó bà cố ý làm khó con thì biết làm sao bây giờ?"
Phong Quang lo lắng cũng không phải không có lý, nghe nói khi cô sinh ra, biết được cô là con gái, người bà nội chưa từng gặp mặt kia của cô thậm chí còn không thèm tới thăm chút nào. Ngay khi cô tròn ba tháng, Tạ Tầm tại nhậm chức khâm sai đại thần, bị điều đến Tử Thủy Thành xử lý án tham ô, cả nhà bọn họ đều nhiều năm chưa trở về, vốn dĩ đã ít trao đổi tin tức với nhà cũ, huống chỉ sau khi tão phu nhân Tạ gia biết được mẹ cô lại sinh ra một cô con gái nữa, hai nhà cũng liền hoàn toàn không liên hệ.
Lão phu nhân Tạ gia bất mãn với Triệu Uyển vì không sinh được cho Tạ gia một đứa con trai, hơn nữa Tạ Tầm lại không có ý định nạp thiếp, nên đối với nhà con cả, từ trước đến nay bà ta vẫn bất mãn rất nhiều.