Quyển 26 - Chương 3: Công lược tình yêu cấm ky
Quyển 26 - Chương 3: Công lược tình yêu cấm kyQuyển 26 - Chương 3: Công lược tình yêu cấm ky
Tuy Tạ Tầm vẫn biết đó là sự thật, trong lòng ông cũng không chịu nổi, nhưng ông vẫn trừng mắt nhìn Phong Quang một cái,"Bất luận thế nào, lão phu nhân vẫn là mẹ ta, cũng là bà nội của con, cho dù con có ý kiến trong lòng, cũng không thể mất lễ nghĩa nên có được."
Phong Quang mím môi, không nói gì.
"Được rồi được rồi, Phong Quang còn ít tuổi, chàng mắng con bé như vậy làm gì?"
Triệu Uyển không nhịn được mà nói thay con gái mình. Rốt cuộc thì trong lòng bà cũng sớm có ý kiến với người mẹ chồng trọng nam khinh nữ kia, chỉ là ngại với Tạ Tầm nên mới không nói thêm gì cả.
Nghe Triệu Uyển nói vậy, Tạ Tầm cũng không tiện nói thêm, ông ho khan một tiếng, nói với giọng nhu hòa,"Hoan Nhi còn nhỏ, có một số việc con bé có thể không cần nhớ, nhưng Phong Quang con lại không nhỏ nữa rồi, những chuyện ta đã dạy con, con vẫn còn nhớ rõ chứ?"
"Nhớ rõ nhớ rõ."
Phong Quang không kiên nhẫn nói:
"Người quản lý Tạ gia là Tạ lão phu nhân, con phải gọi bà là tổ mẫu, cần phải tôn trọng bà, hiếu kính bà. Nhị lão gia Tạ gia, con phải gọi ông ấy là nhị thúc, nhưng nhị thẩm xưa nay luôn xa cách với đại phòng chúng ta, gặp phải bà ấy có thể trốn thì trốn, tam lão gia Tạ gia là tam thúc của con, là Đại tướng quân mới được phong chức, tính tình ôn hòa, cũng không thích tranh đấu với người ta. Nếu như cha mẹ không ở đó, con nhỡ gặp phải phiền toái gì thì có thể tìm thúc ấy hỗ trợ."
Cô lại thầm bổ sung một câu trong lòng, chuyện về Tạ Trạm chính là chuyện mà cô nhớ rõ nhất.
Nghe Phong Quang nói ra vanh vách lời dặn của mình, Tạ Tầm thật sự cảm thấy được an ủi. Lần này trở về nhà cũ, Phong Quang có thể nói là người khiến hai vợ chồng bọn họ không yên lòng nhất, tính tình cô lười nhác, lại không thích bị người khác trói buộc, chỉ sợ cô sẽ trở thành nhân vật bị chán ghét trong mắt lão phu nhân.
Nhưng lo lắng rốt cuộc cũng chỉ là lo lắng, sau nửa canh giờ, xe ngựa cuối cùng cũng tới cửa nhà lớn Tạ gia.
Ở cửa Tạ gia sớm đã có người đang đợi, là nhị lão gia Tạ gia có vẻ mặt hiền hậu, Tạ Chiểu. Tuy nói thoạt nhìn hiển hậu, nhưng đầu óc ông ta lại khôn khéo vô cùng, nếu không ông ta cũng không thể mở rộng việc làm ăn Nhìn thấy người trên xe bước xuống, Tạ Chiểu lập tức đi lên đón,"Đại ca, đại tẩu."
"Nhị đệ, nhiều năm không gặp."
Tạ Tầm dẫn đầu cười đáp, Triệu Uyển bên cạnh ông mỉm cười lịch sự.
Tạ Chiều lại nhìn sang Phong Quang và Hoan Nhi đang được Phong Quang nắm tay, ông ta ôn hòa cười nói:
"Đây hẳn là Phong Quang và Hoan Nhi rồi. Lần đầu tiên gặp Phong Quang và Hoan Nhị, ta lại chưa kịp chuẩn bị quà."
"Nhị thúc không cần khách khí."
Dưới ánh mắt của cha, Phong Quang căng da đầu đáp lại, Hoan Nhi trước nay luôn sợ người lạ thì lại ôm chân Phong Quang trốn ra phía sau cô.
Tạ Chiểu nói:
"Bên ngoài gió lớn, chúng ta vẫn nên đi vào rồi nói sau, mẹ và những người khác đều đang chờ ở đại sảnh."
Tạ Tầm gật đầu,"Được."
Cả nhóm người tướt qua cổng lớn, bước vào đại trạch. Tạ gia không hổ là thế gia trăm năm, mỗi cảnh cây ngọn có nơi này dường như đều có hơi thở năm tháng, mà diện tích rộng lớn và kiến trúc này cũng khiến người ta cảm thấy khí thế huy hoàng.
Không lâu sau, mấy người vào đại sảnh. Vị trí chủ vị trong sảnh là một vị lão phu nhân khí thế phi phàm đang ngồi, mặt bà ta không biểu cảm, cho dù nhìn thấy nhi tử nhiều năm không gặp bước vào từ ngoài cửa, ánh mắt cũng bình thản không gợn sóng, tựa như chỉ đang nhìn một người xa lạ.
Mà vị trí ghế ngồi ở ngay dưới bà ta, là một phụ nhân vẫn còn phong vận trang điểm tỉ mỉ. Nhìn thiếu niên dáng người cao ráo đứng bên cạnh bà ta là có thể đoán bà ta nhất định là thê tử của Tạ Chiểu - Đàm Nhu. Mà thiếu niên bên cạnh Đàm Nhu chính là con trai của bà ta, cũng là tiểu thiếu gia duy nhất của Tạ phủ - Tạ Kết.