Quyển 26 - Chương 23: Công lược tình yêu cấm ky
Quyển 26 - Chương 23: Công lược tình yêu cấm kyQuyển 26 - Chương 23: Công lược tình yêu cấm ky
Phong Quang không phải thiếu niên, nhưng cô cũng cảm thấy thật thú vị, đối với đồ vật đẹp đẽ, trước nay cô đều tán thưởng, lại thấy một vị tiểu thư bên cạnh vội vàng áp xuống khăn che mặt bị gió thổi lên, cô "chậc chậc" hai tiếng, đưa ra đánh giá của mình,"Bảy phần."
"Ta lại cảm thấy có chín phần."
Bên cạnh vang lên một giọng nói phong lưu, cô nghiêng đầu, liền thấy một vị công tử ca phe phẩy cây quạt, vẻ ngoài của hắn rất tốt, áo lam sạch sẽ phiêu dật, mà vẻ tuấn dật tiêu sái lại vì khuôn mặt tuấn tú của hắn mà càng thêm mê người.
Phong Quang không biết hắn đến từ khi nào, nếu người ta đã nói chuyện, cô cũng liền nói:
"Cô nương kia tuy đẹp, nhưng ánh mắt lại có chút thiếu tỉnh thần, xem mặt phải nhìn mắt trước, cho nàng ấy bảy phần đã rất hợp lý."
"Nhưng ta lại không nhìn vị cô nương kia."
Công tử cúi đầu cười,"Ta đang nói về tiểu cô nương ngươi đó."
Cô khựng lại, bỗng nhiên ngẩng đầu căm tức nhìn hắn,"Ngươi có ý gì? Dung mạo của ta mà chỉ có thể lấy chín phần thôi sao?"
Ô... Hóa ra điều khiến cô tức giận, chẳng qua cũng chỉ là không được điểm tuyệt đối.
Vị công tử mỉm cười, cực kỳ tiêu sái,"Nếu cô nương có thể cho tại hạ biết danh tính, vậy thì đạt tuyệt đối... cũng không phải vấn đề."
"Đồ háo sắc."
Phong Quang quét hắn liếc mắt một cái, lại quay sang gọi Hoan Nhi đang nhặt lá dưới tàng cây:
"Hoan Nhi, chúng ta trở về thôi!"
"Được ạ!" Hoan Nhi nhảy nhót đi tới, vừa thấy công tử kia, lại hỏi:
"Tỷ tỷ, đại ca ca này là ai vậy?"
"Không cần quan tâm đến hắn."
Cô dắt tay Hoan Nhi, muốn xoay người rời khỏi.
Công tử áo lam lại dời một bước, chắn trước mặt bọn họ, hắn cười mê người, cũng tỏ vẻ hiền lành,"Cô nương, nếu khiến cô có hiểu lầm gì, thì ta xin lỗi."
"Tránh ra!" Phong Quang không chút kiên nhẫn với nam nhân xa lạ này. Hắn duỗi tay ra chắn lại,"Đã gặp mặt tức là có duyên, huống chỉ chúng ta còn gặp nhau ở tòa cổ tháp ngàn năm này, Phật nói, kiếp trước năm trăm lần... Ail Đau đau đau!"
Tay hắn chợt bị người khác vặn ra sau lưng, lực đạo này như muốn bẻ gãy tay hắn vậy.
Nam nhân kia cười nói,"Kiếp trước năm trăm lần ngoái đầu nhìn lại, mới có thể đổi một lần gặp thoáng qua, xem ra ý của Phật tổ... là muốn khi ta gặp thoáng qua ngươi liền thuận tiện chặt đứt một bàn tay ngươi rồi."
"Tạ tam thúc!"
Vị công tử kia không còn vẻ tiêu sái, chỉ có thể tội nghiệp xin tha,"Ngươi mau thả ta ra, tay ta sắp đứt!"
Người tới đúng là Tạ Trạm.
"Đứt đi cũng tốt, đỡ cho ngươi lại dạy hư Tạ Kết nhà chúng ta."
Tạ Trạm mỉm cười,"Lý Kỳ, chuyện lần trước ngươi dẫn Tạ Kết đi hoa lâu ta còn chưa tìm ngươi tính sổ, lần này ngươi lại muốn bắt nạt tiểu nha đầu nhà ta."
"Đợi đã..."
Lý Kỳ kinh hoảng thất thố nhìn Phong Quang, còn nói thêm:
"Tạ tam thúc, trời đất chứng giám, ta không biết vị tiểu thư này là đại tiểu thư của Tạ gia các người, nếu ta mà biết, ta nhất định sẽ không dại gì mà cố ý đến gần đâu!"
Phong Quang nhìn thấy Tạ Trạm tới, đáy lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, cả người cô cũng mạnh mẽ hơn, tức giận nói:
"Ngươi vừa rồi chẳng phải còn ngăn không cho ta đi à? Sao bây giờ lại xin tha rối rít thế?"
"Đau đau đau! Tạ tam thúc người nhẹ một chút!"
Lý Kỳ đã cảm thấy tay mình không còn là của mình nữa, hắn vội nhận sai,"Ta sai rồi, ta sai rồi còn không được sao? Ta chỉ muốn làm quen Tạ tiểu thư một chút. Ta thề, ta thật sự chỉ muốn làm quen mà thôi, ta không muốn làm chuyện gì không tốt cả!"
"Ồ? Lý công tử chỉ muốn làm quen một chút thôi sao?"
"Đương nhiên!" Lý Kỳ nói:
"Ta chỉ là... chỉ là thấy Tạ tiểu thư xinh đẹp..."
Tạ Trạm cong môi,"Tiểu nha đầu nhà ta xinh đẹp, đương nhiên ta biết."