Quyển 27 - Chương 34: Công lược đại thần e-sport
Quyển 27 - Chương 34: Công lược đại thần e-sportQuyển 27 - Chương 34: Công lược đại thần e-sport
Vừa online đã nhận được lời mời tham gia đội ngũ của Tống Diệp, Phong Quang bấm đồng ý. Chơi người đấu với máy không phù hợp với phong cách của Tống Diệp, nhưng đẳng cấp của cậu ta lại quá cao, vì chăm sóc cho Phong Quang nên cậu ta mở thêm một nick nhỏ, như vậy thì đẳng cấp của đối thủ tương ứng sẽ thấp hơn một chút, cũng liền dễ đánh hơn một chút.
Phong Quang trước nay đều là nhân vật nào xinh đẹp đáng yêu thì liền chọn nhân vật đó. Lần này cô chọn một pháp sư loli có thể triệu hồi gấu bông lớn, tuy có Tống Diệp ở bên cạnh chỉ điểm, nhưng Phong Quang không hổ với thân phận hội trưởng hội tay tàn của cô, cho dù chỉ gặp kẻ địch gần hết máu, trong khi tất cả kỹ năng của cô đều còn nguyên, máu cũng đầy, vậy mà vẫn có thể bị người kia giết lại.
Tống Diệp vẫn luôn nói không cần gấp không cần gấp, để cháu báo thù cho cô. Nhưng trái tim cô đã hoàn toàn băng giá, vứt chuột xuống, cô tức giận thở phì phì nói:
"Quân địch lúc nào cũng chém tôi! Tôi không chơi nữa!"
Thấy chưa, cô rất dễ dàng bộc lộ tính xấu. Ai bảo cô là đại tiểu thư nhà họ Hạ luôn thuận buồm xuôi gió lớn lên đây?
Tống Diệp xoa cằm nói:
"Không đúng nha, địch thủ đẳng cấp đồng này cũng quá lợi hại rồi đó..."
Cho dù Phong Quang là tay tàn thì cũng không đến mức giết ngược thảm như vậy, huống chỉ ngay cả kỹ năng của Tống Diệp cũng không đánh thắng được vị đối thủ kia, mà Tống Diệp tự nhận là mấy ngày gần đây cậu ta đã tiến bộ không ít, đối mặt với một tuyển thủ cấp đồng, cậu ta vẫn rất tự tin có thể áp đảo được đối phương, nhưng chuyện lại nằm ngoài dự tính.
Nói chung, nick nhỏ đẳng cấp đồng mà lại có thao tác sắc bén như vậy, nếu không phải người đứng đầu đang chơi nick phụ thì người này cũng ở đẳng cấp trên. Xong rồi, cậu ta vốn muốn gợi lên hứng thú của Phong Quang đối với trò này, nhưng dường như mọi chuyện lại đi ngược với mong muốn.
"Không chơi nữa! Tôi muốn đi!"
Phong Quang cũng mặc kệ chuyện bỏ ngang này là hành vi đáng xấu hổ cỡ nào, tóm lại cô nói không muốn chơi chính là không muốn chơi. Đứng dậy, cô đang xoay người chuẩn bị đi, thì liền thấy sau lưng mình có một naười nhị: nƒ xinh đen không biết đã đứng bao lâu. Phong Quang kinh ngạc, sau đó càng thêm thấp thỏm bất an.
"Bác sĩ Nhan!"
Tống Diệp ngoài ý muốn kêu lên, sau đó, cậu ta cũng thấp thỏm bất an giống như Phong Quang vậy.
Hai học sinh Trung học Phổ thông Thụ Hỏa trốn học ra quán net, còn bị y sĩ của trường mình bắt gặp, đây thật sự không tính là một chuyện tốt. Hai người có tật giật mình, không dám nhìn đối phương, khó có khi cực kỳ ăn ý mà cúi đầu, dù một câu cũng không dám nói.
Người tới dĩ nhiên là Nhan Phi, cô ấy nhìn màn hình máy tính, lại nhìn về phía Phong Quang,"Tôi tưởng Phong Quang sẽ không thích trò chơi này."
Tống Diệp vội nói:
"Là em lôi kéo cô nhỏ chơi!"
"Là tự em muốn chơi..."
Phong Quang nhỏ giọng mở miệng, trước sau vẫn không dám ngẩng đầu. Không phải vì trốn học không may bị tóm, mà bởi vì chuyện xảy ra ở phòng y tế cách đây không lâu.
Vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Nhan Phi, cô cũng không biết có phải mình nên nói một câu duyên tuyệt không thể tả hay không, tóm lại bây giờ người cô không muốn nhìn thấy chính là Nhan Phi.
Nhan Phi trầm mặc trong chốc lát, sau một lúc lâu, cô thở dài nói:
"Nếu muốn chơi, vì sao bây giờ lại rời khỏi chứ? Ván đấu này vẫn chưa kết thúc mà."
"Không muốn chơi chính là không muốn chơi chứ sao..."
Phong Quang cắn răng nói:
"Dù sao lần nào em cũng đều bị kẻ địch đánh, vẫn không lấy nổi được một đầu người!"
Nói đến đây, cô thật tức giận! Trò chơi mà, đương nhiên là phải thắng mới vui! Nếu cô không thắng được, dĩ nhiên tâm tình sẽ liền không tốt!
Nhan Phi bỗng nhiên cười,"Cho nên hiện giờ Phong Quang cứ như vậy mà bực bội từ bỏ?"