Quyển 27 - Chương 38: Công lược đại thần e-sport
Quyển 27 - Chương 38: Công lược đại thần e-sportQuyển 27 - Chương 38: Công lược đại thần e-sport
Với trang bị võ thuật của hệ thống Phong Quang, một đánh năm hoàn toàn không có vấn đề!
Cô nhìn đám người nằm la liệt trên đất, đấm đấm hai nắm tay vào nhau mà nói:
"Còn ai muốn chết nữa không?"
Từ đầu đến cuối, khuôn mặt Tống Diệp đều không biểu cảm. Đám người nằm trên đất này thật sự quá yếu, nếu là cậu ta thì ít nhất cũng có thể chống đỡ được mười đấm của Phong Quang.
Quản lý tiệm game nơm nớp lo sợ đi tới,"Cô à... Cô đả thương người thì chúng tôi sẽ khó xử lắm..."
Phong Quang dắt tay Nhan Phi đi ra ngoài, cũng không quay đầu lại mà nói:
"Tìm số điện thoại của tập đoàn Hạ-Thị trên mạng, báo với Hạ Triều bảo ông ấy đến đây trả tiền."
"Tập, tập, tập đoàn Hạ-Thị..."
Quản lý tiệm game lắp bắp nói mãi không xong một câu hoàn chỉnh, tập đoàn Hạ-Thị này chính là một trong hai tập đoàn lớn nhất, sánh ngang với tập đoàn A-Ly, câu nói của Phong Quang đã khiến ông chủ vô cùng sợ hãi.
Ra khỏi quán game, lại đi thêm một đoạn, Phong Quang bỗng nhiên nghe được người đằng sau cười khẽ. Bước chân cô chợt khựng lại. Phục hồi tỉnh thần xong, cô liền xoay người, xấu hổ buông tay Nhan Phi ra, mất tự nhiên nói:
"Những người đó... Không phải người tốt đẹp gì."
"Tôi biết."
Nhan Phi cười, mắt hơi cong. Có thể nhìn ra được, tâm tình cô ấy đang rất tốt. Trong mắt Nhan Phi đều là ý cười sung sướng, khi hơi cong lưng xuống nhìn Phong Quang lại thêm cảm giác ôn nhu, giọng cô mềm mại hơn rất nhiều,"Phong Quang lo lắng tôi sẽ bị lừa sao?"
"Không phải..."
Giọng của Nhan Phi như có ma lực, quanh quẩn trong đầu óc Phong Quang, cũng xáo trộn toàn bộ suy nghĩ của cô thành một mớ hỗn độn.
Nhan Phi lại hỏi:
1/Av Đhongd Ouanda đang lo lắng điầu aì2" "Em không thích dáng vẻ bọn họ tiến đến gần chị."
Phong Quang theo bản năng nói ra suy nghĩ chân thật của mình, khi thấy Nhan Phi hơi mở to mắt, cô lại tay chân luống cuống che kín miệng mình, thầm nghĩ đáng lẽ mình không nên nói ra.
Một hồi lâu sau, Nhan Phi bỗng nhiên cầm tay Phong Quang. Lúc này, cô ấy hạ thấp giọng,"Vì sao Phong Quang không thích bọn họ đến gần tôi?"
Giọng Nhan Phi và cả ánh mắt ôn nhu lại tràn đầy chờ mong của cô ấy nữa, đều như có ma lực xuyên thấu lòng người. Phong Quang không chống cự được, mặt cô đỏ lên, nhịp tim vượt khỏi sự khống chế. Cô cảm nhận thấy bàn tay Nhan Phi đang nắm lấy tay mình có hơi chặt hơn một chút.
Phong Quang há miệng thở dốc "Em... Em..."
"Tống Diệp!"
Từ phía đối diện truyền đến tiếng gọi của một nữ sinh, cũng thành công ngắt lời Phong Quang đang nói.
Tổng Diệp vừa mới đi mua đồ ăn vặt trở về liền khựng lại, cậu ta kêu to,"Chết tiệt! Đi đâu cũng gặp phải Tể Phương Phương! Có quỷ rồi!"
"Đang trong giờ học mà cậu lại chạy ra ngoài chơi!"
Tề Phương Phương đeo phù hiệu uỷ viên kỷ luật trên cánh tay áo, bước tới với khí thế vô địch,"Lần này cậu xem tôi có đưa cậu đến phòng Giám thị hay không!"
"Chẳng phải chính cô cũng chạy ra ngoài trong giờ học đó à!?"
Tề Phương Phương hừ một tiếng,"Tôi xin nghỉ để đến bệnh viện thăm mẹ! Có lý do chính đáng, vậy còn cậu thì sao!?"
"Mẹ cô lại bị bệnh?"
Tống Diệp hỏi:
"Có nghiêm trọng không?"
Tề Phương Phương khựng lại, đại khái là không đoán được Tống Diệp lại quan tâm đến mẹ mình như thế. Một lát sau, cô ta lại lạnh mặt nói:
"Chuyện này liên quan gì đến cậu?"
"Tôi chỉ tùy tiện hỏi chút thôi!"
Tống Diệp mất tự nhiên lớn giọng, trong lòng cũng thầm mắng mình sao tự nhiên lại hỏi như thế.
Nhà Tề Phương Phương khó khăn, cha cô ta đã bỏ nhà theo nhân tình ngay từ khi cô ta còn nhỏ, vì thế trong nhà cũng chỉ có mẹ cô ta chăm sóc cô ta và em gái, cũng vì thế mà bà ấy một ngày làm 3 ca, khiến thân thể