Quyển 27 - Chương 67: Ngoại truyện 1 (Nhan Phi)
Quyển 27 - Chương 67: Ngoại truyện 1 (Nhan Phi)Quyển 27 - Chương 67: Ngoại truyện 1 (Nhan Phi)
Nghe nói nhà họ Văn vì chuyện Văn Hạo có tình cảm với một nữ bệnh nhân tâm thần mà náo loạn, lại nghe nói Chu Tiểu Tình rốt cuộc cũng nguyện ý mở miệng nói chuyện, tuy rằng câu đầu tiên cô nói là "Tránh ra", nhưng tóm lại vẫn tốt hơn việc cô ấy im lặng như lúc trước.
Khi Phong Quang nghe được tin này, cô vừa mới kết hôn không lâu. Phong Quang thở dài một cái, lại bị người đàn ông vừa bước vào bế lên từ trên giường, người đàn ông thấp giọng hỏi:
"Vừa sáng sớm, Phong Quang đã than thở gì vậy?"
"Nghĩ tới Chu Tiểu Tình..."
Phong Quang cọ cọ vào ngực Nhan Phi, lại tràn đầy cảm xúc mà nói:
"Hồi cấp ba, cô ấy và em cũng coi như bạn bè, không nghĩ tới..."
Không nghĩ tới về sau, Chu Tiểu Tình lại phải vào bệnh viện tâm thần.
"Chu Tiểu Tình sẽ ra sao, Phong Quang không cần suy nghĩ nhiều."
Nhan Phi cúi đầu hôn lên môi Phong Quang, lại cười nói:
"Chúng ta vừa mới kết hôn, Phong Quang có thể dồn toàn bộ sự chú ý vào tôi mà."
Phong Quang không nói gì, cô dựa vào ngực Nhan Phi. Không cười nổi. Trước sau cô vẫn nghĩ rằng, Chu Tiểu Tình phát điên, cũng có một phần nguyên nhân do cô. Chuyện xảy ra vào ba năm trước đây là bắt đầu của tất cả mọi chuyện.
Khi đó Phong Quang đi theo Nhan Sách tới tòa biệt thự ở vùng ngoại ô kia, cô muốn tìm được Nhan Phi đang bị Hà Linh nhốt lại, nhưng bất luận là Nhan Sách hay Phong Quang, bọn họ đều không hề nghĩ đến phía sau cánh của kia lại là cảnh tượng máu me đến thế.
Chu Tiểu Tình bị trói ở góc tường, Hà Linh tự dùng dao cắt tay hiện giờ đã bất động, còn có Nhan Phi ưu nhã ngồi trên ghế. Trong chớp mắt khi nhìn thấy Phong Quang tiến vào, vẻ tươi cười trên mặt hắn liền ngưng lại, áo sơ mi trắng tinh khiến sắc mặt hắn càng thêm tái nhợt.
Hắn dường như không nghĩ tới Phong Quang sẽ đến đây ngay lúc này. Nói đúng ra, là Phong Quang đã đến... sớm hơn hắn dự đoán.
"Phong Quang..."
Nhan Phi hoảng sợ đứng lên. Cái gọi là ưu nhã thong dong, vào giờ phút này đã không còn sót lại gì cả.
Phana Ouano.. Câ thìa nhân mình bỉ mêt màn trước mắt nàv doa ed Chu Tiểu Tình bị trói tay chân, mặt không chút máu co rúc lại ở góc tường, ngây ngốc nhìn chằm chằm thi thể kia. Đối với những gì người phụ nữ kia thừa nhận trước khi chết... rằng cô kỳ thật con gái bà ta, cho đến bây giờ cô ấy vẫn không thể hoàn toàn tiếp nhận.
Mà người mẹ đã vứt bỏ mình ở cô nhi viện kia, vào giờ phút này lại nguyện ý vì cô mà lựa chọn tự sát... Cho nên, mẹ của cô rốt cuộc là yêu hay không yêu cô?
Chu Tiểu Tình không biết, chỉ cần nghĩ đến vấn đề này đầu cô đã đau đến muốn nứt ra.
Phong Quang đến gần Nhan Phi một bước, lại chợt bị Nhan Sách kéo tay. Cô quay đầu lại, thấy được thống khổ kìm nén trong mắt Nhan Sách.
Đúng rồi, đối với Hà Linh, Nhan Sách vẫn luôn ôm ấp tình cảm không bình thường .
Nhan Sách cố hết sức giả vờ bình tĩnh, hắn hỏi Phong Quang:
"Nhan Phi hiện tại... chỉ là một tội phạm giết người mà thôi. Cô vẫn muốn ở bên cạnh hắn sao?"
Nhan Sách rất rõ ràng, một khi Phong Quang lựa chọn Nhan Phi, thì tỷ lệ thắng của hắn liền rất nhỏ.
Đáp án của vấn đề này, không chỉ một mình Nhan Sách đang đợi, mà còn có Nhan Phi. Nhan Phi im lặng không nói nhìn Phong Quang, dáng vẻ hiện tại của hắn... thoạt nhìn lại khiến người ta cảm thấy thật ngoan ngoãn, tựa như một đứa trẻ đang nỗ lực tỏ ra biết điều, để người nó thích sẽ không ghét bỏ nó.
Phong Quang dần dần rút tay mình ra khỏi tay Nhan Sách, cô không trả lời, mà chỉ chậm rãi đi tới bên cạnh Nhan Phi trong ánh mắt chuyên chú của hắn, tiếp đó liền cầm lấy tay Nhan Phi.