Quyển 27 - Chương 68: Ngoại truyện 2 (Nhan Phi)
Quyển 27 - Chương 68: Ngoại truyện 2 (Nhan Phi)Quyển 27 - Chương 68: Ngoại truyện 2 (Nhan Phi)
Ánh mắt Nhan Phi sáng lên, hắn cầm tay Phong Quang kéo cô vào lòng, ôm chặt lấy cô,"Phong Quang..."
Cô nghe được giọng nói khàn khàn của hắn bên tai, giống như một người đi trong sa mạc khô hạn thiếu nước, rốt cuộc cũng nghênh đón một trận mưa rào.
Phong Quang giơ tay, ôm vòng lấy eo hắn.
Tới bây giờ, cô vẫn không có dũng khí nhìn thi thể ngã trên mặt đất phía sau, chỉ là cô biết rất rõ một chuyện, đó chính là dù thế nào, cô cũng sẽ không rời khỏi Nhan Phi.
Cô không ngừng nói cho mình, Hà Linh bị trừng phạt đúng tội, cho nên bất luận là cô hay Nhan Phi cũng đều không nên có gánh nặng tâm lý. Nếu vì một người không quan trọng mà khiến tình cảm của bọn họ xuất hiện khoảng cách, vậy thật sự không đáng chút nào.
Nhan Sách biết rõ, nếu Phong Quang đã đưa ra lựa chọn, hắn liền không thể thuyết phục Phong Quang đứng về phía mình. Có lẽ hắn cũng có thể giả bộ dáng vẻ được giải thoát, nhưng thi thể của Hà Linh trên mặt đất lại chói mắt như vậy.
Hắn không thể mang dáng vẻ như không có chuyện gì.
"Nhan Phi..."
Hai mắt Nhan Sách sâu thằm,"Tôi không ngờ, anh sẽ không chút do dự mà xuống tay như thế."
"Không liên quan gì đến tôi cả."
Nhan Phi ôm Phong Quang, một tay nhẹ nhàng vỗ về gáy cô, ngay cả khi nhìn về phía Nhan Sách, hắn cũng mang theo ý cười sung sướng,"Là mẹ..."
"Bà ta là mụ phù thủy."
Phong Quang ngẩng đầu nói một câu.
Nhan Phi bật cười, hắn hôn nhẹ lên môi Phong Quang, nói:
"Đúng vậy, là mụ phù thủy"
"Nhan Phi!" Nhan Sách bỗng nhiên lớn giọng.
Nhan Phi lại nhướng mày nhìn về phía Nhan Sách,"Tôi còn chưa nói gì, là mụ phù thủy tự cho rằng chỉ cần mình chết, con gái bà ta sẽ không có việc gì. Tôi cản cũng không cản được, bà ta liền tự sát, cho nên, bà ta chết ó liên auan dì đến tôi đâu?" Hắn nói như đang kể truyện cười vậy, một người cắt cổ tay tự sát, chờ tới khi mất máu quá nhiều thì thế nào cũng phải tốn hơn mười phút, nếu hắn không muốn để Hà Linh chết, thì Hà Linh sẽ chết được sao?
Nhan Phi lại cười nói:
"Cậu muốn tìm hung phạm hại chết mụ phù thủy, vậy hẳn nên tìm Chu Tiểu Tình mới đúng. Rốt cuộc thì mụ phù thủy là vì cô ta mới chết, còn tôi thật sự... vô tội."
"Là tôi hại chết bà ấy..."
Chu Tiểu Tình bỗng nhiên thống khổ nỉ non thành tiếng, cô ấy im lặng nãy giờ, đến lúc này cảm xúc như đột nhiên bùng nổ.
Phong Quang nghe được tiếng khóc của Chu Tiểu Tình, cảm xúc trong lòng cô bỗng nhiên phức tạp.
Cô cắn môi nói:
"Là anh bắt Chu Tiểu Tình đến đây?"
"Mụ phù thủy muốn dùng tôi để uy hiếp Phong Quang, tôi cũng chỉ có thể dùng Chu Tiểu Tình để uy hiếp bà ta."
Giọng điệu của Nhan Phi vô tội nhường nào. Nói đến cùng, hắn chẳng qua cũng chỉ lựa chọn cách phản kích hiệu quả khi bị người khác lập mưu bẫy mình thôi.
Nếu Hà Linh không chết, vậy người xảy ra chuyện bây giờ liền có thể là Phong Quang.
Tuy nói việc bắt con tin đi uy hiếp người ta này có vẻ không được tốt lắm, nhưng cũng không phải Phong Quang không rõ vì sao Nhan Phi phải làm như vậy. Tuy nhiên tóm lại, đối với Chu Tiểu Tinh không hề có ác ý đối với mình, cảm xúc trong lòng cô trước sau vẫn có chút phức tạp.
Hà Linh tự tay vứt bỏ Chu Tiểu Tình cũng chỉ là vì sự tồn tại của Chu Tiểu Tinh sẽ khiến bà ta cảm thấy bó tay bó chân.
Cho dù không muốn thừa nhận, nhưng sau khi một người phụ nữ làm mẹ, sẽ không khỏi luôn suy nghĩ nhiều hơn cho con mình, điều này cũng liền trực tiếp tạo thành cảm giác cố ky trong lòng Hà Linh.
Bà ta không thích bị trói buộc, vì thế, bà ta Liền vứt bỏ Chu Tiểu Tình.
Nhưng tình cảm máu mủ ruột rà luôn không thể dễ dàng dứt bỏ như vậy, cho dù đã bỏ rơi Chu Tiểu Tình, chút tình thương của mẹ mơ hồ trong lòng Hà Linh Lại luôn khiến bà ta không thể hoàn toàn buông tay được, cho nên trong cô nhỉ viện mà Chu Tiểu Tình sống, mỗi năm đều sẽ có một khoản tiền được quyên góp vào.