Quyển 28 - Chương 21: Công lược sư phụ song tu
Quyển 28 - Chương 21: Công lược sư phụ song tuQuyển 28 - Chương 21: Công lược sư phụ song tu
"Âm hồn không tan chính là để hình dung người chết."
Ngư Côn tỏ vẻ hết sức tội nghiệp nói:
"Mỹ nhân, ta chính là người sống sờ sờ mà.
Khóe miệng Phong Quang giật giật,"Vậy ngươi mau đi chết đi!"
"Ta mà chết thì sao có một màn mỹ nhân cứu công tử phong lưu như này được chứ?"
Ngư Côn đúng là kẻ mặt dày hàng thật giá thật, hơn nữa còn là loại sét đánh cũng không chút xi nhê.
Phong Quang liếc mắt nhìn hắn,"Cả người ngươi đều ướt, ngươi không cảm thấy khó chịu chút nào sao?"
"Có mỹ nhân ở bên, sao mà khó chịu được?"
"Ngươi!"
"Cẩn thận."
Hắn giữ tay cô lại, khiến cô dừng chân.
Phong Quang quay đầu nhìn, liền thấy trước mặt là một bức tường đổ nát. Vừa nãy cô không nhìn đường, nếu không phải Ngư Côn giữ cô lại, cô liền va phải bức tường này.
Ngư Côn lại giơ tay, búng khẽ lên trán cô,"Xem đi, sơ ý chính là một chuyện rất nguy hiểm."
"Không cần ngươi kéo, ta cũng có thể tự nhìn thấy được."
Cô nói ngang, nhưng thật ra trong lòng lại hoảng hốt. Ngư Côn cũng không bóc mẽ lời mạnh miệng của cô, mà chỉ cười thành tiếng,"Được được được, là ta nhiều chuyện."
Không hiểu sao Phong Quang lại có ảo giác rằng mình rất ấu trĩ, cô quay đầu đi không nhìn hắn, đơn giản là nhắm mắt làm ngơ. Nhưng vừa thấy tòa miếu đổ nát xuất hiện trước mắt mình, cô tại nghỉ hoặc,"Nơi này đã xảy ra lũ lụt, hoa cỏ các loại đều bị ngập úng. Sao chỉ mỗi tòa miếu này lại như chưa bao giờ dính phải nước vậy?"
"Có lẽ chúng ta có thể vào xem."
Ngư Côn nghiêm túc đưa ra kiến nghị này.
Tuy Phong Quang chướng mắt với Ngư Côn, nhưng cô không phản đối kiến nghị này của hắn. Cùng Ngư Côn đi vào tòa miếu đổ, cô liền thấy ngay một cảnh tượng rách nát. Phong Quang nhìn tượng đất ở chính điện, cô chớp chớp mắt, hoài nghỉ nói:
"Nơi này... hình như thờ một nữ Bồ Tát?"
"Mặc váy thì chẳng phải là nữ sao?"
Tượng đất nhìn có vẻ lâu đời, nên trên bề mặt đã có phần mấp mô sút mẻ, cũng chỉ có thể nhìn phục sức của bức tượng mà đoán, người được thờ ở đây chính là một nữ Bồ Tát.
Phong Quang tại nhìn tấm bảng phía trên tượng đất, cô lẩm bẩm đoán mò:
"Ngư Nữ miếu?"
"Là Ngư Nhữ miếu." Ngư Côn sửa đúng.
Phong Quang cố vớt vát mặt mũi,"Ta đọc sai đều vì khuôn chữ này mơ hồ không rõ."
"Không sai, đều do chữ trên bảng hiệu này không rõ ràng."
Ngư Côn phụ họa.
Phong Quang lại hơi bất ngờ nhìn hắn một cái, cảm thấy không biết có phải tính tình hắn đã trở nên tốt hơn một chút hay không? Nhưng cô không thèm để ý đến vấn đề này, mà chỉ hỏi:
"Chỗ này thờ một ngư nữ(1) sao?"
"Nhìn cách ăn mặc của nàng ấy không giống ngư nữ"
Ngư Côn nói:
"Trang phục của nàng ấy là áo sam lam bạch, thẻ gỗ đen bên hông tuy nhìn không rõ hình thức, nhưng quy cách phục trang này có vẻ là nữ đệ tử của Vô Vọng Thiên."
"Vậy chẳng phải là người của tiên môn sao?"
Phong Quang lại lắc đầu,"Không đúng, làm sao ngươi biết rõ ràng như vậy được?"
"Đầu là người muốn lên Vô Vọng Thiên bái sư học nghệ, có thể không biết chút tin tức như vậy sao?"
Hắn lại mở quạt, phong lưu tiêu sái nói:
"Nếu như đồng phục môn phái quá khó coi, sẽ không xứng với phong thái tuấn dật của bản công tử."
Phong Quang "Xùy" một tiếng,"Ngươi vừa mới rơi xuống nước, sao lại không đánh rơi quạt vậy?" thổi tới từ cây quạt này ít nhiều gì cũng có chút lạnh, nhưng hắn lại biểu hiện hết sức phong độ nhẹ nhàng, cực kỳ thản nhiên. "Cây quạt phụ trách vẻ bề ngoài, dĩ nhiên không thể để mất." Ngư Côn nói hiên ngang lẫm liệt, dường như sự thật chính là như thế. mẮ... (1) Ngư nữ: Cô gái đánh cá.