Quyển 28 - Chương 22: Công lược sư phụ song tu
Quyển 28 - Chương 22: Công lược sư phụ song tuQuyển 28 - Chương 22: Công lược sư phụ song tu
Phong Quang đã không còn hy vọng gì với khả năng tự nhận thức của Ngư Côn. Cô bắt đầu đi lại khắp nơi trong miếu, nghiêm túc nghiên cứu vị trí của cái miếu này.
Ngư Côn đi theo phía sau cô, dường như cũng đang chờ mong cô có thể tìm ra điểm gì đó.
Cuối cùng, Phong Quang tìm được bức tường đã sụp một nửa kia. Trên đó có khắc chữ, chẳng qua... có những chữ nó biết cô, nhưng cô lại không biết nó.
Thấy cô đăm chiêu nhìn tường, Ngư Côn cũng tiến lên, hắn tỏ vẻ như xem náo nhiệt mà nói:
"Có cần ta hỗ trợ không?"
"Những chữ này. ."
Phong Quang không nói mình không đọc được, mà chỉ vờ nói:
"Ta muốn kiểm tra một chút xem ngươi có biết hay không."
"Mỹ nhân kiểm tra, ta dĩ nhiên vui vẻ tiếp nhận."
Ngư Côn cười tủm tỉm nói xong, lại nhìn chữ trên tường:
"Đây là loại chữ bắt đầu được dùng rộng rãi từ triều đại trước. Nói chung, đến học đường thì đều sẽ học được, mà nội dung trên đó cũng chính là cuộc đời của vị nữ Bồ Tát trong miếu..."
Hóa ra, vào rất lâu trước kia, nơi này có một hộ ngư dân, về sau hộ ngư dân này sinh được một người con gái. Với dân chúng bình thường, con gái thì từ trước đến nay đều không cần đặt tên, chỉ gọi bằng mấy kiểu tựa như Trương Tam, Lý Tử gì đó. Nhưng gia đình này lại không giống vậy, người đánh cá mãi mới có được cô con gái, liền quý như bảo bối trên tay, ông không muốn để người ta gọi con gái mình là Ngư Nữ, nhưng ông lại không có học vấn gì, vì thế về sau ông nghe theo một vị tú tài thi rớt, thêm ba điểm thủy bên cạnh chữ "nữ" để thành chữ "nhữ".
Ngư Nữ cũng trở thành Ngư Nhữ. Người đánh cá hết sức vừa lòng.
Ngư Nhữ từ nhỏ đã nhạy bén phi thường, lại giàu lòng nhân ái. Vào năm nàng mười ba tuổi, nàng được người của Vô Vọng Thiên nhìn trúng, dẫn về môn phái bước lên con đường tu tiên. Mà Ngư Nhữ cũng có thiên phú rất tốt, chỉ với mấy năm tu luyện mà đã có được thành quả tương đương với mười mấy năm của người khác .
Về sau... Ngư Côn nhìn những viên đá vỡ vụn trên mặt đất, chỉ có thể phỏng đoán:
"Về sau dường như có yêu nghiệt gì đó tác loạn, khiến trăm họ lầm than. Ngư Nhữ đã đứng lên thu phục yêu nghiệt, nàng ấy cũng vì vậy mà hương tiêu ngọc vẫn."
Để ghi nhớ công đức của Ngư Nhữ, người Lạc Nhật Thôn liền đặc biệt xây miếu ở chỗ này.
Phong Quang nghe xong chuyện, liền khó hiểu hỏi:
"Ngươi cảm thấy Ngư Nhữ này có liên quan tới lũ lụt của Lạc Nhật Thôn không?"
"Có liên quan hay không thì ta không biết."
Ngư Côn khẽ mỉm cười với Phong Quang,"Nhưng chúng ta có thể cùng nhau điều tra."
Phong Quang không chút suy nghĩ đã nói:
"Không cần."
"Vì sao?"
"Bởi vì rất phiền toái."
Phong Quang xoay người muốn rời khỏi miếu,"Nơi này xảy ra chuyện gì vốn dĩ không liên quan đến ta. Mục tiêu hiện tại của ta là nhanh chóng đến Vô Vọng Thiên bái sư học nghệ. Ta không cần lãng phí thời gian của mình vì mấy chuyện nhàm chán."
"Cứu người một mạng còn hơn xây bảy tháp chùa. Nếu như giải quyết được chuyện này, người dân thôn Lạc Nhật sẽ có thể được cứu. Nghĩ một chút xem, đây là chuyện có cảm giác thành tựu cỡ nào? Mỹ nhân, cô nguyện ý từ bỏ như vậy sao?"
"Mấy thứ cảm giác thành tựu này đều là hư ảo, đi Vô Vọng Thiên mới là thực tế."
Phong Quang vừa đi đến giữa gian trước của tòa miếu, liền không khỏi dừng chân.
Ngư Côn sán lên mà nói:
"Mỹ nhân đổi ý à?"
"Đừng ồn!"
Phong Quang hét lên một câu.
Ngư Côn lập tức tủi thân im lặng.
Phong Ouana điễm điễm bùn đất dưới chân. lai hít hít mũi. ha thấn giọng hỏi Ngư Côn,"Ngươi có ngửi được mùi gì không?" Ngư Côn cũng nhỏ giọng nói: "Mùi gì?" "Hình như là... mùi cá."