Quyển 28 - Chương 28: Công lược sư phụ song tu
Quyển 28 - Chương 28: Công lược sư phụ song tuQuyển 28 - Chương 28: Công lược sư phụ song tu
"Các ngươi xem, đó là trận Ngũ Hành Bát Quái."
Phi Tử Diên chỉ vào một thân cây trước cửa miếu,"Ta đã từng xem trận pháp này trong sách, hơn nữa xung quanh đó có năm cái cây, nàng ấy có thể lợi dụng địa hình để bố trí trận pháp. Khi lá bùa trong miếu dần mất đi hiệu cực, trận pháp sẽ được phát động. Với tu vi của Ngư Nhữ, việc gây mưa to gió lớn tuyệt đối không phải vấn đề!"
"Lý giải rất đúnng."
Ngư Côn cười gật đầu.
Lúc này cho dù là Phong Quang cũng không thể không bội phục năng lực quan sát của Phi Tử Diên. Phong Quang giơ tay lên, những sợi tơ đó một lần nữa hóa thành vòng tay trở lại cổ tay cô, cô nhìn Thanh Vũ chán nản buồn rầu trên mặt đất nói:
"Nếu chuyện không phải do ngươi làm, vậy ngươi đi đi."
"Không có Tiểu Ngư, ta chẳng muốn đi đâu cả..."
Thanh Vũ quỳ rạp trên mặt đất, nói thầu thào. Lông mày Phong Quang nhướng lên,"Hiện tại nàng nhất định đã đầu thai chuyển thế, chẳng lẽ ngươi không đi tìm sao!?"
So với lời nói trực tiếp thô bạo của Phong Quang, Phi Tử Diên tại có vẻ ôn hòa hơn nhiều, nàng ta ngồi xổm xuống, nhẹ giọng nói trước mặt Thanh Vũ:
"Nếu nàng ấy cũng có ý với ngươi, vậy chứng minh các ngươi cũng không phải không có duyên phận. Thanh Vũ, người phải tin tưởng tình cảm giữa người."
"Thật vậy chăng? Ta và Tiểu Ngư còn có thể gặp lại."
Giọng Thanh Vũ run rẩy, dường như là đã cảm động đến sắp khóc.
"Khóc gì mà khóc, còn không nhanh chóng đi tìm người?"
Phong Quang không chịu nổi một nam nhân... không đúng, không chịu nổi một giống đực khóc sướt mướt, cô đạp một chân qua,"Ngươi đi nhanh đi!"
Thanh Vũ không kịp phát ra âm thanh, thân thể liền bay lên, trực tiếp rơi xuống nước.
Khí thế sét đánh không kịp bịt tai như vậy khiến Phi Tử Diên trợn mắt há hốc mồm.
Chờ khi khôna thấy Thanh Vĩ đâu Phona Ouana thở nhào nhe nhõm,"Rốt cuộc cũng yên tĩnh rồi."
"Hẳn đây cũng là lúc nói tạm biệt."
Bên cạnh truyền đến giọng Ngư Côn, Phong Quang và Phi Tử Diên đều không khỏi cùng nhau nhìn lại.
Ngư Côn đang đứng bên cạnh bờ sông, cây quạt trong tay hắn đã không thấy đâu cả, mà hắn chỉ khoanh tay đón gió. Lúc này vẻ mặt hắn an ổn mà ôn hòa, không có nửa phần dáng vẻ vô lại lúc trước, nụ cười hiện giờ lại khiến người ta cảm thấy hắn có một loại khí chất cao quý mà thanh nhã.
Khí chất của hắn hoàn toàn khác trước đây, nếu không phải gương mặt này vẫn giữ nguyên thì sẽ khiến người ta cho rằng hắn đã đổi thành một người khác.
Phi Tử Diên là người đầu tiên nghỉ vấn:
"Ngư Côn?"
Phong Quang lại đúng yên tại chỗ, nhìn Ngư Côn lúc này, trong lòng vi diệu. Môi mỏng của Ngư Côn chứa một nụ cười nhạt, thanh nhã như gió,"Không bao lâu nữa, chúng ta sẽ gặp lại ở Vô Vọng Thiên. Hẹn gặp lại, Phi cô nương, và cả..."
Khi tầm mắt hắn chuyển sang phía Phong Quang, chỉ có thể thấy môi hắn khẽ mấp máy, lại không nghe được âm thanh nào. Gió lớn khiến người ta phải nhắm mắt lại, khi lần nữa mở mắt ra, đã không còn thấy ai khác.
Cảnh tượng xung quanh đã thay đổi hoàn toàn, các cô vốn đang đứng ở Lạc Nhật Thôn tiêu điều, giờ phút này, các cô lại đứng dưới chân một ngọn núi nguy nga.
Mà khi nhìn về phía bốn phía, bọn họ đã không còn Dương Thành hay Lạc Nhật Thôn gì nữa.
Phi Tử Diên sửng sốt trong chốc lát, tiếp theo liền kinh ngạc chỉ vào ngọn núi đang chìm trong mây,"Trên đó chính là Vô Vọng Thiên!
Phong Quang ngẩng đầu, ngây ngốc nhìn ngọn núi giữa biển mây, cô mờ mịt trong chớp mắt, mà giọng nói của nam nhân dường như còn quanh quẩn bên tai cô.
"Hẹn gặp lại, bé rồng con... đáng yêu."
Đây là lời mà chỉ có mình cô nghe được.