Quyển 28 - Chương 29: Công lược sư phụ song tu
Quyển 28 - Chương 29: Công lược sư phụ song tuQuyển 28 - Chương 29: Công lược sư phụ song tu
Vô Vọng Thiên là môn phái tu tiên có danh tiếng nhất, người muốn đến bái sư học nghệ dĩ nhiên không ít rồi. Nhiều người như vậy, Vô Vọng Thiên phải giải quyết như thế nào đây?
Dĩ nhiên là lựa chọn người giỏi, loại bỏ người kém.
Tiên môn ấy mà, phương thức tuyển chọn nhân tài đương nhiên sẽ khác với kiểu thi viết cấp thấp mà thế gian sử dụng. Phương thức tuyển người của bọn họ cao cấp hơn nhiều, khi những người muốn lên núi còn chưa hiểu rõ liền khiến bọn họ đi vào một ảo cảnh, ở bên trong ảo cảnh, bọn họ sẽ gặp được đủ loại tình huống đột phát, từ đó có thể kiểm tra nhân phẩm và học thức của bọn họ.
Ví dụ như ở Lạc Nhật Thôn, khi gặp nạn dân, Phi Tử Diên không mong được báo đáp mà khẳng khái giúp tiền, điều này cho thấy nàng ta có lòng tốt, mà khi gặp được Trịnh đồ tể, nàng ta nghe nói tình hình thiên tai kỳ quái của Lạc Nhật Thôn liền hạ quyết tâm muốn đi điều tra, đây là biểu hiện của lòng chính nghĩa, hơn nữa khi xử lý chuyện của Thanh Vũ, nàng ta có thể dốc lòng khuyên bảo dẫn dắt cho Thanh Vũ, đây chính là biểu hiện của nhân tình.
Phẩm đức tốt đẹp của Phi Tử Diên đã được thể hiện ở Lạc Nhật Thôn một cách rõ ràng. Nhưng Phong Quang cùng vào Lạc Nhật Thôn lại có vẻ như lộ hết mặt xấu, gặp được nạn dân cô không hề có lòng thương cảm, khi biết tình hình tai nạn quỷ dị của Lạc Nhật Thôn, cô cũng không có ý muốn điều tra mà một lòng chỉ muốn nhanh chóng rời đi, cuối cùng khi đối mặt với vấn đề của Thanh Vũ, Ở phương diện học thức, điều này lại càng không phải nói, bất luận là loại chữ viết ghi lại sự tích của Ngư Nhữ hay trận pháp được Ngư Nhữ bày ra, Phong Quang đều không nhìn ra được. Phi Tử Diên thì trái lại, mức độ cẩn trọng của nàng ta thật sự không tầm thường.
Cũng bởi vì đủ loại nguyên nhân, vì thế lúc này mới xuất hiện một cảnh tượng...
Tại sơn môn, lão nhân có chòm râu màu trắng cầm một tờ giấy nói:
"Khảo hạch lần này, Hạ Phong Quang không đạt, Vô Vọng Thiên không nhận Hạ Phong Quang làm đệ tử."
Phong Quang giật giật khóe miệng, không cách nào phản bác.
Phi Tử Diên đã được nhận lại tức giận bất bình,"Vì sao Phong Quang lại không đạt? Cuối cùng có thể phá được vụ án của Thanh Vũ, công thần lớn nhất chính là Phong Quang. Nếu không có nàng ấy, ta căn bản là không bắt được Thanh Vũ. Chỉ với nguyên nhân này, nàng ấy cũng có thể đủ tư cách được nhận!"
Tuy nói các cô quen biết nhau trong ảo cảnh, nhưng Phi Tử Diên không cho rằng toàn bộ chuyện xảy ra trong ảo cảnh kia đều là giả. Dù nàng ta cũng cho rằng tính tình Phong Quang không tốt, nhưng vẫn cảm thấy được bản tính cô không xấu.
"Không có lòng tốt, lại thô bạo vô lý, học thức càng thêm nông cạn, Vô Vọng Thiên không thu nhận đệ tử kém cỏi thế này."
Khuôn mặt lão nhân nghiêm túc, giọng điệu cứng nhắc, nhìn qua đã biết đây là một người bảo thủ, nhất định sẽ không đổi ý.
Cho dù Phong Quang là công chúa Đông Hải, nhưng đây là Vô Vọng Thiên, Vô Vọng Thiên tự xưng là môn phái tu tiên đệ nhất thiên hạ, sẽ không vì thân phận khác biệt mà đối đãi chênh lệch với mọi người, cho nên ở trong mắt bọn họ, Phong Quang chẳng qua cũng chỉ là một đại tiểu thư bình thường có tính tình ngang ngược vô lý mà thôi.
Phong Quang nói cho chính mình, để có thể tiếp cận Vô Nhai, cô phải nhịn xuống, nhưng vừa nghe người ta nói cô "kém cỏi", cô đã không thể nhịn nổi rồi,"Này, ông già!"
Lão nhân râu bạc kia sững người, lại uy nghiêm nói:
"Ngươi gọi ta là gì?"
"Ta gọi ông là ông già đó!"
Phong Quang chống tay lên eo, tùy tiện nói:
"Ông nghĩ ông là ai mà dám nói bổn tiểu thư kém cỏi!"
"Đứa trẻ ranh, ngươi nói chuyện kiểu gì thế?"
Lão nhân tức đến thổi râu trừng mắt,"Cha mẹ ngươi không nói cho ngươi biết phải tôn trọng người già sao?"
"Nếu tuổi ông là 161 thì mới có thể tự xưng già cả trước mặt ta. Nếu không, vậy ông cũng chẳng khác gì trẻ con hết!"