Quyển 29 - Chương 8: Công lược phù thủy hắc ám
Quyển 29 - Chương 8: Công lược phù thủy hắc ámQuyển 29 - Chương 8: Công lược phù thủy hắc ám
Ví dụ như ma chủng.
Ma... là chỉ những thứ tà ma do Phù thủy triệu hoán đến. Để có thể khiến bản thân mạnh hơn, phù thủy sẽ dung hợp với ma thành một thể, bọn họ có được sức mạnh, nhưng cũng trở thành ma chủng nửa người nửa ma.
Nói đúng ra, những người này đã không được xem như con người.
Hermann nhàn nhạt nói:
"Ai đã giúp ngươi trở thành ma chủng?"
Ánh sáng và bóng tối là hai phe phái đối lập, ma chủng không thể sống lâu dài tại Tòa Thánh được nữ thần Ánh sáng bảo hộ mà không bị phát hiện. Như vậy, đáp án chỉ có một, là trong thời gian Aietto trốn đi này, hắn mới biến thành ma chủng. Aietto cười lạnh,"Ngươi cho rằng ta sẽ nói cho ngươi sao? Chó săn của Giáo hội!"
Dứt lời, cánh tay đã hóa thành lưỡi hái của Aietto trở nên càng lớn, hắn lui ra phía sau một bước, sau lưng mọc ra một đôi cánh bọ ngựa, bay về phía Hermann.
Hermann không chút hoang mang, thậm chí cả bước chân cũng không chuyển động. Hắn khép mắt, dường như khẽ thở dài một tiếng,"Nguyện thần linh có thể tha thứ cho lỗi lầm của ngươi."
Chìm trong ánh nắng mặt trời, hắn tựa như một vị thần đang thương hại chúng sinh.
Nhưng hắn rốt cuộc cũng không phải thần. Không có vị thần nào tàn khốc như Hermann.
Pháp trận màu trắng bỗng nhiên xuất hiện giữa không trung, Aietto chợt khựng lại, dù thế nào cũng không tiến nổi một phân. Từ ma pháp trận phóng ra hào quang thánh khiết. Thứ đầu tiên chạm đến luồng hào quang là lưỡi hái của Aietto, nhìn lưỡi hái của mình dần hóa thành tro tàn rồi biến mất, đau đớn mãnh liệt lan ra từng tấc, hắn hung tợn nhìn Hermann,"Một ngày nào đó hắc ám sẽ nhuộm toàn bộ thế giới, Giáo hội sẽ không còn tồn tại. Lũ chó săn của Giáo hội kia, hãy cố mà hưởng thụ chút thời gian cuối cùng của các ngươi đi! Ha ha ha..."
Aietto cười lớn, lại bởi đau đớn mà hô to. Trong tiếng kêu thê lương lại quỷ dị, hắn biến mất giữa luồng ánh sáng thánh khiết kia.
Hết thảy gió êm sóng lặng, sự việc vừa rồi giống như chưa từng xảy ra.
Phong Ouiana đứng nhía eaui Hermamn. rất lâu eaui vẫn không thể lấv lại tỉnh thần. Nhìn thấy một con người biến thành ma chủng cũng đã đủ kinh ngạc, huống chỉ cô lại chứng kiến ma chủng này bị nghiền xương thành tro...
"Công chúa điện hạ."
Giọng nói lạnh lùng lại vang lên, Phong Quang theo bản năng lại cách xa Hermann một bước. Cô biểu hiện rất tốt vẻ sợ hãi hoảng hốt mà một cô bé nên có vào lúc này, đặc biệt cô còn cố nặn ra một chút nước mắt, dùng đôi mắt thất thố mờ mịt nhìn Hermann.
Đáng tiếc, những điều này đều không ảnh hưởng được hắn. Ngay cả đôi mắt cũng không chớp chút nào, hắn liếc mắt nhìn bản kiểm điểm bị xé thành mảnh nhỏ trên mặt đất, sau đó rũ mắt nhìn cô, hắn lại bình tĩnh mở miệng,"Hy vọng công chúa điện hạ có thể cho ta một giải thích hợp lý."
"Ta..."
Phong Quang hết sức tội nghiệp chớp mắt "Vừa rồi ta cực kỳ sợ hãi. Một khi sợ hãi... ta liền không tự chủ được mà xé đồ..."
Chính cô cũng bị kỹ thuật diễn tinh của mình thuyết phục. Bản kiểm điểm này dĩ nhiên là cô cố ý xé nát, nếu không chẳng lẽ lại thật sự mang về chép chữ sai ra hai mươi lần sao? Đùa đấy à, cô chỉ nhìn lướt qua, đã thấy lỗi chính tả trong đó dù thế nào cũng đến một phần ba số chữ.
"Công chúa điện hạ còn nhỏ tuổi, vì sợ hãi tình cảnh lúc ấy mà có phản ứng tương tự cũng rất bình thường."
"2n
Phong Quang không dám tin mà nhìn Hermann, thầm nghĩ tên này sao bỗng nhiên dễ nói chuyện như vậy? Tuy cô cho rằng kỹ thuật diễn của mình rất tốt, nhưng cũng đâu đến mức khiến hắn tin nhanh như vậy.