Quyển 29 - Chương 14: Công lược phù thủy hắc ám
Quyển 29 - Chương 14: Công lược phù thủy hắc ámQuyển 29 - Chương 14: Công lược phù thủy hắc ám
"Meo!"
Cùng với tiếng mèo kêu, một con mèo tai đen chạy tới, chuẩn xác dừng bên cạnh gói đồ ăn vặt kia. Dường như nó nhìn Phong Quang đôi mắt màu xanh biếc đặc biệt sáng ngời.
Phong Quang có dự cảm không tốt.
Quả nhiên, con mèo đen kia liền ngậm gói đồ ăn vặt Phong Quang vất vả tích cóp nhảy lên một cái, rất nhanh chóng nhảy ra khỏi lùm cây.
"Thịt của ta!"
Phong Quang lập tức đuổi theo, cô chui ra khỏi lùm cây, nhào một cái liền bắt được con mèo đen muốn chạy. Mèo đen kịch liệt giãy giụa, cô cũng không buông tay,"Ngươi dám cướp thịt của ta, ta liền liều mạng với ngươi!"
Nguyên tắc của Phong Quang luôn rất đơn giản, đó chính là đàn ông và thịt đều không thể dễ dàng từ bỏ, mà đàn ông trên thế giới này không ít, thịt ngon lại không nhiều, cho nên thịt còn quan trọng hơn đàn ông.
"Meo...
Mèo đen lại thảm thiết kêu lên một tiếng, gói đồ ăn vặt nó ngậm trong miệng cũng rơi ra.
Phong Quang thở phào nhẹ nhõm một hơi, cô buông lỏng mèo đen ra, vươn tay đi nhặt khô bò trên mặt đất, lại rất nhanh chóng nhận ra có một bóng đen phủ xuống trên đầu. Tầm mắt cô di chuyển lên, giày màu đen, trường bào màu đen, cuối cùng dừng lại ở khuôn mặt sắc nét mà lạnh lùng của người đàn ông phía trên...
Cô nhìn khô bò gần trong gang tấc, cực kỳ không nỡ mà chậm rãi thu tay về,"Là con mèo này... Không biết nó ngậm khô bò từ đâu chạy tới, không liên quan đến ta."
Giọng cô càng ngày càng nhỏ, đầu cúi thấp, thật sự cô không dám nhìn hắn.
"Meol"
Mèo đen còn chưa đi phát ra một tiếng kêu phản đối, dường như đang trách Phong Quang đổ oan cho mình.
Hermann chỉ rũ mắt nhìn cô bé trên mặt đất, không nói một câu nào.
Dáng vẻ hiện tại của Phong Quang có thể nói là hết sức chật vật, chiếc váy nhỏ đẹp để dính không ít bụi, lại bởi vì cô chạy qua chạy lại giữa lùm cây mà cả quần áo lẫn tóc đều dính không ít lá. Hiện giờ cô không giống nha đầu có thân phận tôn quý, mà giống như đứa trẻ nghịch ngợm ở bên ngoài chơi đến phát điên.
Chẳng qua dáng vẻ chật vật lại thấp thỏm bất an của cô, đáng yêu đến mức khiến người ta cảm thấy không biết nên tức hay nên thương. Nhưng Hermamn rốt cuộc cũng không phải người bình thường, mấy cảm xúc đó hắn sẽ không thể nào có được.
Hắn càng im lặng, Phong Quang tại càng thấp thỏm, cô không nhịn được, ngồi trên cỏ nhẹ nhàng nói:
"Ta biết ta sai rồi... Ta sẽ viết bản kiểm." Hắn vẫn không đáp lại. Cả khuôn mặt Phong Quang đều nhăn lại, cô bất an nghịch dải lụa trên váy, một khắc cũng không dừng lại.
Rốt cuộc, hắn nói,"Công chúa điện hạ."
"Đây..."
"Ngồi dưới đất rất thoải mái à?"
Hermann vừa mở miệng liền hỏi một vấn đề như thế.
Phong Quang sửng sốt một chút, mới nhớ tới việc đứng lên, ngay cả bụi trên váy cô cũng chẳng phủi sạch mà đã ngẩng đầu lên, đôi mắt mở to nhìn hắn.
Hermamn: "... '
Cô: "... '
Trạng thái nhìn nhau không nói gì này làm không khí cũng ngưng đọng.
Rất rõ ràng, cô đang đợi mình bị trừng phạt.
Không khí trầm mặc không thể kéo dài quá lâu, nếu không sẽ chỉ gây ra xấu hổ. Xấu hổ thuộc về cả hai người. Ngay lúc Phong Quang đã chuẩn bị tiếp nhận các loại trừng phạt, Hermamn lại hơi nâng tay lên, hai ngón tay của hắn điểm lên trán cô,"Không thành tâm với Thần, dĩ nhiên phải chịu trừng phạt. Công chúa điện hạ, cô có ý kiến không?"
"Không có." Phong Quang căng thẳng nhắm hai mắt lại, chờ đợi thống khổ kéo đến.
Nhưng một lúc lâu sau, cô tại chỉ cảm thấy có người dùng ngón tay búng lên trán mình một cái. Cô mở mắt ra, ngây ngốc nhìn người trước mặt.
Hermann đã thu tay, hắn bình thản nói:
"Được rồi, ta đã trừng phạt xong."