Quyển 29 - Chương 15: Công lược phù thủy hắc ám
Quyển 29 - Chương 15: Công lược phù thủy hắc ámQuyển 29 - Chương 15: Công lược phù thủy hắc ám
Đối mặt với sự "trừng phạt" nhẹ nhàng bâng quơ này của Hermann, Phong Quang còn có chút không chắc chắn, cô thấp thỏm bất an nhìn Hermann run rẩy hỏi:
"Giám mục đại nhân... Ngươi không phạt ta viết bản kiểm điểm sao?
"Công chúa điện hạ muốn viết bản kiểm điểm, ta hoàn toàn không phản đối."
Ngữ khí của Hermann giống như giếng cổ không gợn sóng, ánh mắt hắn cũng cực bình thản, dường như không có chút cảm xúc dư thừa nào.
Phong Quang lập tức lắc đầu,"Không muốn viết!"
Cô quyết đoán cự tuyệt, Hermann cũng không nói gì thêm. Trên thực tế, bất luận Phong Quang nói gì làm gì, cho dù hắn muốn trừng phạt cô, trên mặt hắn cũng không hiện rõ cảm xúc. Có lẽ do Hermann không phạt cô, nên Phong Quang cảm thấy hắn không đáng sợ như vậy.
Cô lại nghiêm túc nói:
"Nếu Giám mục đại nhân có thể luôn bình dị gần gũi như vậy thì tốt rồi, mọi người sẽ không sợ hãi Giám mục đại nhân nữa."
"Uy nghiêm mới là thứ ta cần."
Hermann trước nay đều không cần người khác kính yêu, cũng không cần người khác khen ngợi, chức vị của hắn cần phải có uy nghiêm, khiến những người khác tin phục.
Cho nên, dù không có bạn bè, hắn cũng không để tâm.
Phong Quang không nghĩ tới Hermann sẽ nghiêm túc trả lời mình như vậy, nhưng nếu hắn đã trả lời, vậy cô cũng không nhịn được mà nói tiếp:
"Nếu Giám mục đại nhân có thể tỏ ra thân thiện một chút, vậy ngươi cũng sẽ càng thêm mê người. Rõ ràng Giám mục đại nhân đẹp như vậy, nếu như tản ra khí thế người sống chớ gần, vậy cũng quá lãng phí diện mạo rồi."
Chưa bao giờ có người nói Hermann đẹp. Cũng không phải vì những người khác không dám nói, mà là vì tiêu chuẩn thẩm mỹ trên đại lục Branstedt từ trước đến nay đều là tóc vàng mắt xanh mới đẹp. Phụ thân Phong Quang quốc vương Hạ quốc chính là đại biểu hết sức điển hình, việc bình phẩm dung mạo đàn ông còn hà khắc hơn so với phụ nữ. Ví dụ như Hermann, mái tóc màu trà hơi sậm của hắn lại thường xuyên bị người khác hình dung là màu sắc giống như rỉ sắt.
"Công chúa điện hạ, xin đừng lấy ta ra đùa giỡn." Vẻ mặt Hermann Phong Quang lại cười hì hì"Giám mục đại nhân có mái tóc màu mật ong, nhưng lại chưa bao giờ mỉm cười ngọt ngào, đây là một sự lãng phí nha."
Mái tóc màu mật...
Hermann bỗng nhiên an tĩnh.
Phong Quang thấy hắn rất lâu không nói gì, lại suy nghĩ liệu có phải mình đã nói sai điều gì hay không, cô hơi thấp thỏm,
"Giám mục đại nhân... Ngươi làm sao vậy?"
Đều do cô quá đắc ý vênh váo, sao lại quên người đàn ông trước mặt này chính là người không thể trêu vào được chứ?
"Ta còn có việc, cáo lui trước."
Hermann hơi gật đầu, rất có quy củ mà hành lễ một cái. Sau đó, hắn quyết đoán xoay người rời đi. Phong Quang chỉ đoán rằng Hermann hẳn có có việc gì gấp, nếu không hắn cũng sẽ không đi nhanh như vậy. Nhưng hắn đi rồi là chuyện tốt, ít nhất cô cũng không cần giả dạng ngoan ngoãn làm gì.
Về sau, Phong Quang mới biết được Hermann vào hoàng cung là để báo lại với quốc vương chuyện quét sạch Hiệp hội Phù thủy trong thời gian này, chỉ là hắn còn chưa gặp quốc vương, đã đụng phải Phong Quang trước.
Phong Quang không quan tâm đến Hiệp hội Phù thủy, thời gian tiếp theo, ngoại trừ ngẫu nhiên gặp được Hermann đang bận rộn không ngừng khi đến nhà thờ cầu nguyện, thì còn lại, cô đều không gặp hắn nữa. Vốn dĩ bọn họ cũng không nhất thiết phải gặp nhau.