Quyển 29 - Chương 35: Công lược phù thủy hắc ám
Quyển 29 - Chương 35: Công lược phù thủy hắc ámQuyển 29 - Chương 35: Công lược phù thủy hắc ám
Trong thoáng chốc, tiếng gió dường như lại vang lên.
Phong Quang cảm nhận được ánh mặt trời ấm áp, cô mở to mắt, liền thấy mặt trời chói chang đang giữa không trung, nhưng cô rõ ràng đã nhớ, vừa rồi mới là lúc chạng vạng.
"Wendy."
Ánh mặt trời xuyên qua lá cây loang lổ chiếu lên người Hermann, ngọn tóc hắn dường như cũng nhuộm màu ánh sáng, bỗng khiến khí chất an tĩnh trên người hắn càng thêm rõ ràng, cũng càng thêm mê người hơn một chút. Hắn thấy vẻ khó hiểu trong mắt cô, liền thấp giọng giải thích cho cô hiểu,"Nơi chúng ta ở lại vừa rồi là không gian do ta dùng ma pháp sáng tạo, một ngày ở nơi đó mới chỉ bằng chưa đến một giây bên ngoài mà thôi."
Phong Quang hiểu rõ ý hắn, nhưng cô vẫn lo ngại một chuyện,"Bộ dạng ta thế này... sao có thể xuất hiện trước mặt
Eve?"
Người tận trung với cương vị công tác như Eve sao có thể không nhìn ra thân thể cô khác lạ?
"Wendy không cần lo lắng những việc này."
Hermann ôm cô đi trên cỏ. Có lẽ vì gió nhẹ vờn quanh, nên hắn dường như cũng ôn nhu hơn một chút.
Phong Quang nhận ra hoàn cảnh xung quanh, đây là đình nghỉ trong vườn hoa ở điện riêng của cô, đi không lâu nữa sẽ đến hành lang làm từ đá cẩm thạch, cuối hành lang đó chính là phòng cô.
Hermann bước đi không nhanh không chậm, tốc độ vững vàng này cũng có thể khiến cô thấy thoải mái hơn một chút.
Khi đi đến chỗ ngoặt ở hành lang, cô khẩn trương nắm chặt lấy áo hắn,"Hermann, ở đây có..."
Phong Quang vừa mới dứt lời, liền thấy binh lính tuần tra đi ngang qua, chỉ vì chỗ mà Hermann ôm cô đứng lúc này là góc chết của tầm mắt nên bọn họ mới không bị phát hiện.
Hắn cúi đầu, lại khẽ hôn lên môi cô như để khiến cô an tâm, rồi nói:
"Không cần lo."
Tiếp theo, Phong Quang đã chứng kiến Hermann tránh được tầm mắt của đám tỉnh tuần tra và thị nữ đi ngang qua rất nhiều lần, chỉ bởi lần nào hắn cũng có thể chọn đứng một góc không bị ai phát hiện, nên đến giờ bọn họ vẫn không bị ai nhìn thấy mà hết sức an ổn vào phòng cô.
Hành trình thuận lợi như vậy chứng tỏ điều gì?
Chứng tỏ hắn đã cực kỳ thông thuộc đường đến phòng cô, cũng biết rõ từng thời điểm đám lính sẽ đi qua những nơi nào!
Phong Quang cũng không đến nỗi quá ngốc, cô bắt lấy cổ áo Hermamn, tức giận hỏi:
"Hermann, chàng nói thật đi, chàng đã tới tẩm điện của ta bao nhiêu lần?"
Hắn thuộc nằm lòng bố trí phòng vệ ở tẩm điện của cô đến thế cũng không phải chỉ trong một sớm một chiều là có thể làm được .
Hermamn nói:
"10950 lần."
Phong Quang khựng lại, cô không quá giỏi Toán học, nên mất không ít thời gian để tính toán, một năm là 365 ngày, mười năm chính là 3650 ngày, nói thế nào... mỗi ngày hắn cũng phải đến đây bình quân ba lần, mới gom đủ con số kếch xù đó.
Rất hiển nhiên, Phong Quang bị chấn động bởi con số này rồi. Cô chớp mắt, không dám tin mà hỏi:
"Hermamn... Hãy nói cho ta, không phải như ta nghĩ."
"Chính là như Wendy nghĩ."
Hermann không hề phản bác suy đoàn của cô, ngược lại còn hết sức thoải mái thừa nhận.
Phong Quang hoang mang hoảng hốt, cô ngây người một hồi lâu, mới không thể hiểu được mà nói:
"Hermann... Có phải chàng... có vấn đề về phương diện yêu thích này hay không?"
Chẳng trách cô hỏi như thế, bởi điều này đã vượt quá sức tưởng tượng mất rồi. Mười năm trước cô mới lớn bao nhiêu, cô không tin Hermann lại coi trọng một tiểu nha đầu miệng còn hôi sữa ngay từ mười năm trước! Huống chỉ, hắn còn có một con sủng vật xấu như vậy!