Quyển 29 - Chương 41: Công lược phù thủy hắc ám
Quyển 29 - Chương 41: Công lược phù thủy hắc ámQuyển 29 - Chương 41: Công lược phù thủy hắc ám
Dưới chăn mỏng, tay Hermann nhẹ nhàng xoa cái eo bủn rủn của cô. Hắn bảo đảm,"Về sau sẽ không làm em mệt như vậy nữa."
Phong Quang rất muốn tin tưởng, nhưng khi nhìn ánh mắt "thực tủy biết vị" của hắn thì đáy lòng cô lại không khỏi hoài nghỉ, người đàn ông này là cô chọn, cho dù thể lực có tràn đầy quá thì cô cũng chỉ có thể chấp nhận thôi, nhưng cô còn lo một chuyện,"Đám Eve nhất định đã quay lại nhà thờ rồi..."
Nếu không tìm thấy cô, Eve nhất định sẽ hoài nghi.
Hermamn chỉ nói:
"Không cần lo."
"Không cần lo... Không cần lo..." Cô cắn lên ngực hắn một cái,"Đến khi nào chàng mới có thể nói cho ta rõ một chút?'
Hermann không kêu đau tiếng nào, thậm chí hắn còn vuốt ve đầu cô, cũng mặc cho cô cắn như vậy. Lúc này, hắn rốt cuộc cũng không lặp lại câu nói khiến cho cô tức giận kia nữa,"Con ngựa kia của Richard không chạy đến núi Andes thì sẽ không dừng lại."
Núi Andes, vậy sẽ cách khoảng sáu bảy tiếng đồng đồ di chuyển..."Quả nhiên là chàng giở trò quỷ sau lưng!"
Vì kích động mà sức lực Phong Quang liền khôi phục một chút, cô hôn một cái tên mặt hắn để khen thưởng,"Làm tốt lắm!"
Cô đã sớm không ưa Richard rồi, chẳng qua nếu có thể nhờ hắn mà giúp mình có thêm thời gian ở bên Hermann, cô cũng liền miễn cưỡng bớt chán ghét Richard vậy.
Hermann giơ tay, lòng bàn tay mềm mại lướt qua xương quai xanh cô, sờ lên những dấu ấn hắn lưu lại, ánh mắt hắn dần tối, lại chuẩn bị động tay chân.
Chuông cảnh báo trong đầu Phong Quang kêu ầm 1,"Hermann, ta thật sự rất mệt!"
Động tác trên tay Hermann khựng lại, rốt cuộc vẫn buông xuống, sửa thành ôm eo cô, khẽ thở dài.
Đây là lần đầu tiên Phong Quang nghe thấy hắn thở dài, lại không ngờ hắn thở dài vì lý do như thế, cô không còn gì để nói cả.
Một lát sau, cô mới cất lời:
"Vì sự khỏe mạnh của thân thể chúng ta, ta cảm thấy chúng ta vẫn nên hạn chế lại một chút mới ổn."
Hermann nhìn cô không nói gì, biểu hiện rất rõ rằng mình không vui, dù điều này không dễ thấy được trên mặt hắn.
Phong Quang: "..."
Cô dường như đã làm một chuyện rất vô nhân đạo?
Thôi được rồi... Phong Quang lại như buông xuôi mà dựa vào trong lòng hắn, cô cũng thở dài thật sâu,"Hermann, chàng vui là được."
Lập tức, cằm cô bị nâng lên, môi bị lấp kín, là một nụ hôn kiểu Pháp nồng nhiệt.
Xem đi, cô chính là một người mềm lòng như vậy, đặc biệt là khi đối xử với người đàn ông của mình.
Đương nhiên, hai người cũng không thể cứ nằm mãi trên giường được. Phong Quang chỉ cần giơ tay, Hermann liền giúp cô mặc quần áo, chờ đến khi cô được hắn ôm xuống giường ngoài cửa sổ đã là lúc hoàng hôn.
Phong Quang dựa vào ngực Hermann, cô nâng tay lên, nhẹ nhàng kéo mở cổ áo hắn, trên chiếc cổ kia lộ ra vệt đỏ do bị cô cào,"Hermann, có đau không?"
Khi cô cào thì thật ra rất tàn nhẫn, nhưng hiện tại lại bắt đầu đau lòng.
Hermann nắm tay cô, lắc đầu nói:
"Không đau, cho dù Wendy muốn cầm dao đâm ta, ta cũng không đau chút nào."