Quyển 30 - Chương 25: Công lược kiếm tiên tàn tật
Quyển 30 - Chương 25: Công lược kiếm tiên tàn tậtQuyển 30 - Chương 25: Công lược kiếm tiên tàn tật
Dù bị dáng vẻ hết sức thần bí của hắn làm cho tò mò, nhưng Phong Quang vẫn rất để phòng mà hỏi:
"Không phải ngươi muốn chờ ta mở cửa... liền bắt lấy ta, đòi tiêu sưng cho ta chứ?"
"Không đâu."
Nam Kha bình thản nói:
"Nếu ta muốn tiêu sưng cho cô, thì dù cô không mở cửa, ta cũng có thể bắt cô được."
Cách nói chuyện của hắn thật khiến người ta tức giận mà! Nhưng Phong Quang vẫn không thể không thừa nhận... Với một người hiện đã mất hết pháp lực như cô, không, nói đúng ra là người mới chỉ khôi phục một chút pháp lực như cô, nếu so với hắn thì thật sự không khác gì cọng bún sức chiến đấu bằng không, chẳng có chút lực uy hiếp nào cả. Giả dụ Nam Kha có muốn làm gì cô, thì chỉ với việc hắn là thôn trưởng nơi này, cô muốn bỏ trốn cũng là một chuyện hết sức khó khăn.
Sau khi nghĩ ngợi thật lâu, Phong Quang vẫn chậm rãi mở cửa phòng, lại chỉ dám mở hé. Thò đầu ra từ khe cửa, cô muốn xem hắn có ý định gì.
"Cái này tặng cho cô."
Nam Kha đứng dưới ánh trăng sáng tỏ, hắn đưa tay ra, trong tay hắn cầm một bó hoa nhài trắng.
Phong Quang ngây ra trong chốc lát, nhìn bó hoa, rồi lại ngẩng đầu nhìn hắn, tiếp đó mới tìm lại được giọng mình,"Ngươi đưa hoa cho ta làm gì?"
"Văn Tu nói, hôm nay ta không nên nói những lời như vậy. Ta muốn xin lỗi cô."
"Xin lỗi ta..."
Hắn mỉm cười. Dưới ánh trăng, tựa như bất cứ lúc nào nụ cười kia cũng có thể câu hồn người khác,"Văn Tu nói, một nam nhân có phong độ thì không nên chọc tức nữ nhi, ta hy vọng cô có thể tha thứ cho sự vô lễ của ta hôm nay."
Người ta đã nhận lỗi... đương nhiên Phong Quang cũng không tiện bày vẻ mặt không vui. Cô rốt cuộc mở hẳn cửa phòng, cũng nhận bó hoa trong tay hắn,"Chẳng qua chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi... Nếu ngươi đã xin lỗi, vậy ta cũng sẽ không để trong lòng." khiến trái tim người ta dần tan chảy,"Phong Quang cô nương là người tốt."
Nhận được một "tấm thẻ người tốt", Phong Quang... rất muốn nói một câu, kỳ thật cô vẫn chưa được tính là người tốt.
Cô ho khan một tiếng, lại hỏi:
"Bó hoa này cũng là Văn Tu dạy ngươi hái?"
"Là ta tự mình muốn hái."
Khóe mắt Nam Kha lại hơi cong lên,"Trên đường tới tìm Phong Quang cô nương, ta thấy hoa nhài nở rất đẹp, liền không khỏi nhớ tới phong thái thoát tục của cô nương, lúc này mới hái một bó, để tặng cho Phong Quang cô nương"
Phong Quang nghe xong, mặt cô liền không khỏi đỏ bừng, thầm nghĩ thằng nhãi này trước đó còn không rành thế sự, chẳng lẽ lại đột nhiên thông suốt như vậy rồi?
Hắn còn nói thêm:
"Đương nhiên, hoa nhài tuy đẹp, nhưng vẫn không bằng một phần của Phong Quang cô nương. Nếu như cô nương không thích, ta cũng có thể tìm những thứ khác tới để cô nương vui."
"Không cần..."
Phong Quang hết sức kìm nén bản thân để không bị mặt đỏ tim đập loạn, cô cố tỏ vẻ thản nhiên mà nói:
"Nếu lần này ta nhận hoa của ngươi, vậy cũng tương đương với việc ta sẽ không so đo chuyện xảy ra lúc chạng vạng nữa, ngươi không cần tiếp tục để tâm."
Bình thường cô vẫn rất rộng lượng, hơn nữa trong đa số trường hợp, không có người con gái nào lại không thích được người khác tặng hoa, Phong Quang cũng không ngoại lệ. Đây vẫn là lần đầu tiên trong trí nhớ, cô được người khác tặng hoa cho, có thể đoán được trong lòng cô vui vẻ biết chừng nào.
Nam Kha lại không yên tâm hỏi một câu:
"Phong Quang cô nương thật sự không để ý nữa?"
"Đã nói không để ý tức là ta thật sự không để ý. Ta đâu cần phải lừa ngươi."
Phong Quang nhận hoa xong, tâm tình liền trở nên cực tốt, ngay cả nhìn Nam Kha cũng cảm thấy thuận mắt hơn rất nhiều.