Quyển 30 - Chương 26: Công lược kiếm tiên tàn tật
Quyển 30 - Chương 26: Công lược kiếm tiên tàn tậtQuyển 30 - Chương 26: Công lược kiếm tiên tàn tật
Trong khi nhìn "thuận mắt", Phong Quang lại không khỏi cảm thấy, dáng vẻ thằng nhãi Nam Kha này thật sự rất hợp khẩu vị của cô. Tuy khuôn mặt hắn vẫn chưa thuộc loại tuyệt thế vô song, nhưng "tiên khí" kết hợp với phong độ trí thức trên người hắn lại thật sự rất dễ trêu chọc lòng người.
Trước kia cô không biết mẫu người lý tưởng của mình là gì, nhưng từ sau khi gặp được Nam Kha, cô lại có thể tưởng tượng ra được một chút.
So với bá đạo, cô lại thích đàn ông ôn nhu hơn, đương nhiên, sự ôn nhu của hắn không nên dành cho tất cả mọi người, mà chỉ cần ôn nhu với một mình cô là đủ.
Nghe ngữ khí của Phong Quang là biết cô thật sự không để ý chuyện này, khóe môi Nam Kha khẽ nâng, tạo ra độ cong thật đẹp mắt, hắn nhìn cô với ánh mắt hết sức ôn hòa, ngay cả ánh trăng xung quanh dường như cũng vì hẳn mà trở nên dịu dàng hơn.
Hắn hỏi:
"Nếu Phong Quang cô nương không để ý, vậy ta có thể sờ ngực của cô không?"
Phong Quang đang vui vẻ ôm hoa liền cứng đờ cả người.
Hắn thấy cô không trả lời, nên lại hỏi một lần nữa,"Phong Quang cô nương, ta có thể sờ ngực cô không?"
" Ngươi nói gì?"
Hắn khẽ cong mắt, thấp giọng phát ra tiếng cười, giống như tiếng gió xuân tháng ba ấm áp, khiến người ta thấy thoải mái nhẹ nhàng,"Cô không tức giận... Vậy ta có thể sờ ngực cô không?"
Tay Phong Quang nắm chặt bó hoa đến mức nỗi cả gân xanh.
"Nếu Phong Quang bảo bối không tức giận..."
Ở nơi góc tối trong ký ức kia phát ra giọng một người đàn ông tràn đầy vẻ ôn nhu chiều chuộng,"Vậy có thể cho anh sờ em một chút không?"
Đây là âm thanh vọng lại trong đầu óc cô. Cô nhìn Nam Kha, miệng khẽ mở, nhưng vẫn không thốt ra nổi một cái tên
Nam Kha nhẹ giọng nói:
"Phong Quang cô nương..."
Cô đang ngây dại liền hồi phục tỉnh thần, lúc này mới kinh ngạc phát hiện, bàn tay cầm bó hoa của cô đã bất giác nắm chặt lại từ lúc nào, móng tav đã eắn đầm vào lòna bàn †av là Nam Kha bắt lấv †av ô nên mới naăn được cô gây tổn thương cho chính mình.
"Cô nương làm sao vậy?" Nam Kha hỏi một tiếng.
Sắc mặt cô trắng bệch, trên trán còn toát ra mồ hôi lạnh, giống như đã bị kinh hãi hay mơ phải một cơn ác mộng nào đó vậy.
Phong Quang thở mạnh, tỉnh thần bất an, hiện giờ cô muốn nhớ lại giọng nói vừa đột nhiên phát ra trong đầu mình thì lại không thể nào nhớ được. Đây cũng giống như ngay trước đó bạn vẫn nhớ mình muốn làm gì, nhưng chỉ qua một giây sau đã quên mất, lại còn nghĩ mãi không ra. Loại cảm giác này thật sự khiến người ta không dễ chịu.
Phong Quang chưa từng có trải nghiệm như vậy, ít nhất là trong trí nhớ của cô thì không có. Dù đôi khi cô nằm mơ tỉnh lại liền quên nội dung giấc mơ, cô cũng chỉ cảm thấy đã quên rồi thì thôi, dù sao đó là ác mộng, cũng không cần phải nhớ, nhưng lần này thì khác biệt.
Cô vẫn luôn muốn nắm bắt được điểm gì đó... Là gì đây?
Chính cô cũng không biết.
"Không có gì."
Dù có nghĩ tiếp cũng không có kết quả, Phong Quang liền dứt khoát từ bỏ truy cứu vấn đề. Cô ngẩng đầu nhìn Nam Kha, lại khôi phục thái độ bình thường,"Hừ" một tiếng, rút bàn tay đang bị hắn nắm ra, nói với giọng đầy mùi thuốc súng:
"Chỉ với một bó hoa đã muốn tuỳ tiện với ta. Ta nói này thôn trưởng, ngươi không khỏi nghĩ ta quá rẻ mạt rồi!"
Cô ném bỏ hoa đã bị cô cầm đến nhăn nhúm lại vào ngực hắn, liền xoay người đi vào, đóng cửa thật mạnh.
Chỉ còn lại Nam Kha đứng ngoài cửa. Trong bóng đêm, bóng dáng cô độc này lại khiến người ta cảm thấy có chút đáng thương.