Quyển 30 - Chương 27: Công lược kiếm tiên tàn tật
Quyển 30 - Chương 27: Công lược kiếm tiên tàn tậtQuyển 30 - Chương 27: Công lược kiếm tiên tàn tật
Ngày thứ hai vẫn đẹp trời như thế.
Khi mặt trời ló dạng, một ngày hoạt động mới của người dân An Vân Thôn lại bắt đầu, đàn ông trồng trọt làm việc nhà nông, phụ nữ thì làm thủ công nghiệp, bọn nhỏ rủ nhau đi chơi, mà chỉ có Phong Quang. chuyên phụ trách việc cơm nước.
Đương nhiên, cô không biết nấu cơm, nên vẫn phải nhờ Thổ Địa bà bà hỗ trợ. Thổ Địa bà bà mang tin tức đến,"Đại công chúa, ta và ông lão vẫn chưa gặp được thần tiên khác từ trên thiên giới hạ phàm xuống đây, hẳn là bọn họ vẫn chưa tìm được tới nơi này."
"Nhân gian lớn như vậy... cho dù bọn họ muốn tìm ta cũng không phải một việc dễ dàng."
Phong Quang vẫn chưa hề thất vọng. Quả thực, thế gian vừa rộng lại vừa đông đúc, người Thiên giới muốn tìm được cô cũng là một việc rất khó khăn.
Chuyện duy nhất có thể khiến cô vui vẻ đại khái là cô phát hiện pháp lực của mình đang dần dần khôi phục lại. Đạo thiên lôi kia tuy không khiến cô thống khổ, nhưng rốt cuộc cũng ảnh hưởng đến thân thể cô, ví dụ như tạm thời khiến cô mất pháp lực.
"Ta và ông lão sẽ chú ý sát sao tình hình bên phía Thiên giới, chuyện An Vân Thôn chúng ta cũng sẽ bắt tay vào điều tra. Mong Đại công chúa hãy yên tâm đợi."
Phong Quang gật đầu,"Phiền các vị lo lắng."
Thổ Địa bà bà nói một câu "Không dám", rồi sau khi nấu cơm xong, bà cũng nói một câu "Cáo lui", liền biến mất khỏi phòng bếp.
Thổ Địa bà bà vừa đi, Phong Quang liền mở cửa kêu bọn nhỏ đi gọi các thôn dân đến đây ăn cơm. Bọn nhỏ hoan hỉ chạy đi gọi người. Phong Quang vừa xoay người lại, đã thấy một bóng người bạch y đang đứng trong phòng bếp động đũa gắp đồ.
Người này dĩ nhiên là Nam Kha. Tối hôm qua Phong Quang vốn có một chút thiện cảm với hắn, nhưng sau khi hắn thốt ra câu hỏi có thể sờ ngực cô hay không, cảm giác hiện tại của cô về hắn có thể nói là cực kỳ không tốt!
"Này!"
Phong Quang chống nạnh bước đến,"Những người khác đều chưa tới, cho dù ngươi là thôn trưởng, thì xét về phương diện lịch sự, ngươi cũng phải chờ mọi người đến đủ rồi hãy động đũa chứ!?"
"Vì sao?"
Nam Kha nhìn về phía cô, tiện tay gắp một đũa củ cải đỏ đưa vào miệng mình,"Chẳng phải đồ ăn được chuẩn bị cho người đói bụng à?"
"Thế... Thế cũng phải chờ mọi người tới rồi mới có thể động đũa nha! Đây là quy tắc lịch sự cơ bản!"
Đường đường là Phong Quang đại tiểu thư mà cũng có ngày nói đến vấn đề quy tắc, nếu những người khác ở Thiên giới mà nghe được, chỉ sợ sẽ kinh ngạc đến rớt cằm.
"Vì sao đây được xem là quy tắc lịch sự cơ bản?"
Kiểu câu nghi vấn quen thuộc của Nam Kha lại lần nữa xuất hiện.
Phong Quang nhìn dáng vẻ ngây thơ của người kia, liền khoanh tay lại "Hừ" một tiếng "Ngươi đừng hòng giả bộ không hiểu mà gạt ta, ngày hôm qua ngươi còn biết cầm hoa tặng ta, chẳng phải rất thông minh à?"
"Ngày hôm qua... ta có làm vậy à?"
Nam Kha rũ mắt nhìn cô, chính xác cho cô thấy được vẻ khó hiểu và hoang mang trong mắt mình.
Phong Quang tức quá mà cười,"Thế nào? Chẳng lẽ ngươi còn muốn phủ nhận? Chuyện mới xảy ra đêm qua, ngươi đã quên nhanh như vậy chắc?"
"Lời của Phong Quang cô nương. ta còn chưa hiểu lắm."
Nam Kha ăn ngay nói thật, trong giọng nói không nghe được nửa phần giả dối.
Phong Quang chỉ có thể đánh giá người này thật biết diễn kịch, cô còn nói thêm:
"Ngày hôm qua chính ngươi đã cầm một bó hoa nhài tặng ta, bảo ta đừng nên tức giận, nhưng sau khi ta nhận hoa, ngươi tại hỏi ta một vấn đề rất quá đáng!"
"Ta... hỏi vấn đề quá đáng gì cơ?"
Nam Kha bị khí thế của cô dọa, có chút yếu thế lui một bước ra sau.
"Ngươi hỏi ta, nếu ta không tức giận, vậy ngươi có thể... có thể sờ ngực ta không!"
Cô giậm chân một cái, mặt đỏ bừng lên, vừa nhìn đã biết là cực kỳ bực bội.