Quyển 30 - Chương 28: Công lược kiếm tiên tàn tật
Quyển 30 - Chương 28: Công lược kiếm tiên tàn tậtQuyển 30 - Chương 28: Công lược kiếm tiên tàn tật
Nam Kha tựa như nhìn thấy Phong Quang biến thành một con thú lớn phun lửa, hắn nhất thời không biết nên nói gì mới tốt.
Phong Quang khoanh tay lại, châm chọc hỏi:
"Thế nào, giờ ngươi đã nhớ ra chưa?"
"Xin lỗi."
Vẻ mặt Nam Kha hết sức bình tĩnh, ngay cả giọng nói cũng bình lặng như giếng cổ, không nghe được "Sao ngươi có thể không có ấn tượng!"
Phong Quang lại có chút cảm xúc biến đổi nào,"Phong Quang tức đến giậm chân, cô giận dữ nói:
"Đêm qua ngươi quang minh chính đại đùa giỡn ta như thế, đừng tưởng là không có ai khác nhìn thấy thì ngươi có thể chối được!"
Chuyện Phong Quang cô nương nói, ta thật sự không có chút ấn tượng
"Nhưng trên thực tế là... ta thật sự có sờ đến ngực cô Sao?"
Phong Quang thấy vẻ mặt vô tội của hắn liền giận đến sôi máu,"Đương nhiên là không! Ngươi cảm thấy ta có thể cho người sờ chắc?"
Nói đùa, cô là ai cơ chứ!? Đường đường là Đại công chúa Thiên giới, là tiên nữ xinh đẹp nhất được Thiên giới công nhận, cô có thể tùy tiện cho người ta sờ như vậy sao!?
Nam Kha dừng một chút, nói:
"Vậy... Phong Quang cô nương cho ta sờ ngực cô một chút, biết đâu ta có thể nhớ ra."
Phong Quang khựng lại, tiếp theo liền tiện tay nhặt một củ cà rốt ném qua,"Nam Kha! Ngươi là đồ khốn!"
Bởi vì quá tức giận mà gương mặt cô cũng chuyển sang màu đỏ. Nếu có thể, hẳn là ánh mắt cô nhìn hắn cũng phát ra lửa mất.
Nam Kha chỉ giơ tay, nhẹ nhàng lại hết sức chuẩn xác đón được đồ cô ném tới. So với cô đang tức hộc máu, hắn có vẻ ưu nhã thong dong hơn rất nhiều,"Phong Quang cô nương sao lại tức giận?"
Hắn chỉ nghiêm túc đưa ra một cách giải quyết có thể sẽ hiệu quả mà thôi, biết đâu khi hắn sờ cô lần nữa, hắn liền thật sự nhớ ra chuyện cô nói thì sao.
Nhưng ở trong mắt Phong Quang, việc đó hoàn toàn biến thành hắn Phong Quang cắn răng, hung tợn nói:
"Ngươi hỏi vì sao ta tức giận à? Nếu ngươi để ta đánh một trận, vậy ta liền nói cho ngươi!"
"Nhưng cô đánh không lại ta."
Hắn mỉm cười, không lưu tình chút nào mà nói ra sự thật.
Phong Quang... thật tức giận mà!
"Nam Kha! Ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa!"
Cô xoay người, muốn đi ra khỏi phòng bếp, nhưng cô không đi được, bởi Nam Kha không biết đã chắn cửa từ khi nào.
Hắn cong môi cười,"Cô không thể đi."
"Ta đã làm cơm xong, vì sao không đi được?"
Phong Quang đang rất bực bội,"Ngươi tránh ra, ta phải đi về nghỉ!"
"Ta vẫn chưa biết rõ, lời Văn Tu nói có ý gì."
Ít nhiều gì có cô nhắc nhở thì hắn mới nhớ lại lời Văn Tu nói với hắn vào chạng vạng hôm qua.
"Có ý gì thì ta mặc kệ, ngươi đừng có chặn đường!"
Phong Quang muốn đẩy hắn ra, nhưng tay cô lại bị hắn bắt lấy, giật mãi mà không rút ra nổi.
Nam Kha nhìn chằm chằm dáng vẻ cô thở phì phì một hồi lâu, mới thấp giọng nói:
"Văn Tu nói... thân thể nữ nhân sẽ khiến nam nhân lưu luyến quên về, đặc biệt là... nơi này."
Một tay hắn bắt lấy cô, một tay khác lần theo eo cô hướng lên trên, sắp sửa chạm vào nơi "mềm như bông" đó.
"Dừng tay!"
Phong Quang hô to một tiếng, giãy giụa,"Không cho ngươi chạm vào tai"
Động tác của Nam Kha chỉ hơi khựng lại, tiện đà hơi đổi, một bàn tay hắn đã đồng thời bắt được hai tay cô, khiến lưng cô dựa lên cửa, như vậy liền dễ phòng ngừa cô lộn xộn hơn.
Hắn nhẹ nhàng nói:
"Trên sách mà Văn Tu cho ta cũng nói, nữ nhân đều thích nam nhân có động tác kịch liệt."
Phong Quang mặt đỏ tai hồng, không hiểu cái tên Văn Tu kia cho Nam tiến dần lên trên, rất nhanh liền đụng phải... Cô nhắm mắt lại, muốn kháng cự mà kêu lên một câu,"Đừng mà!"
Nam Kha suy nghĩ một lát, lại nhìn đỉnh đầu cô nói:
"Văn Tu cũng nói, nữ nhân nói đừng mà, chính là có ý muốn tiếp. . nữa đi."
Thật đúng là "Chó Văn Tu!"
Phong Quang lại mở mắt ra, hết sức thông mỉnh mà vội vã hô:
"Vậy ta muốn nữa đi! nữa đi còn không được sao!?"
"Nếu ngươi muốn. . nữa đi, Ta. . càng nên cho mới phải."
Nam Kha cười hết sức đơn thuần vô hại, tay hắn đã chuẩn xác đặt trên ngực cô. Phong Quang... Cô yên lặng cắn môi, cạn lời cứng họng, ngay cả suy nghĩ muốn đâm đầu vào tường cũng có luôn!