Quyển 30 - Chương 31: Công lược kiếm tiên tàn tật
Quyển 30 - Chương 31: Công lược kiếm tiên tàn tậtQuyển 30 - Chương 31: Công lược kiếm tiên tàn tật
"Vậy ta đi xin lỗi nàng ấy..."
Nam Kha muốn đi ra ngoài.
Văn Tu lại ngăn cản hắn,"Thôn trưởng này, không phải ta nói cậu, chứ trí thông minh cảm xúc của cậu cũng quá thấp rồi. Cho dù cậu muốn đi xin lỗi, nhưng cô nương người ta hiện giờ nhất định không muốn gặp cậu đâu. Ta đoán, giả dụ bây giờ cậu đi gặp Phong Quang cô nương, nếu Phong Quang cô nương khóa cửa không muốn gặp cậu, nhất định cậu sẽ trực tiếp phá cửa xông vào, có đúng không?"
Nam Kha trầm mặc, không thể không nói Văn Tu quả thật đã đoán đúng suy nghĩ của hắn rồi.
Văn Tu lại "chậc chậc" hai tiếng,"Thôn trưởng nha, cậu muốn đạt được thiện cảm từ phía nữ nhân thì không thể giải quyết bằng thủ đoạn thô bạo vô lễ được."
"Vậy ta phải làm thế nào?"
"Đầu tiên, cậu muốn có được thiện cảm từ một nữ nhân, biện pháp đơn giản nhất chính là phải có bề ngoài đẹp. Đương nhiên, điều kiện này thì thôn trưởng có."
Văn Tu nói:
"Nhưng đối với những người không nông cạn, nếu muốn quan hệ phát triển thêm một bước, vậy phải xem cậu có tỉnh tế hay không."
"Tỉnh tế... là thế nào?"
Nam Kha trôi chảy hỏi ra vấn đề này. Văn Tu thần bí cười nói:
"Cái này thì phải xem cậu có giỏi quan sát con người hay không. Nói ví dụ, ta thấy trang phục cũng như trang sức trên người Phong Quang cô nương, không có thứ nào là không quý giá, dân chúng tầm thường tuyệt đối sẽ không dùng nổi, từ đó cũng có thể nhìn ra, cô ấy nhất định là tiểu thư nhà giàu, xuất thân tôn quý. Nói cách khác, nếu muốn hẹn cô ấy ra ngoài gia tăng tình cảm, thì ngàn vạn lần không thể dẫn cô ấy ra đồng cắt lúa được."
"Thì ra là thế."
Nam Kha tạm dừng trong chốc lát, nói tiếp:
"Nhưng cho dù ta không hẹn nàng, ta cũng sẽ không ra đồng cắt lúa."
Văn Tu trầm mặc. Sao hắn lại quên cơ chứ, thôn trưởng mới này của An Vân Thôn bọn họ thoạt nhìn cũng có xuất thân cao quý mà. Văn Tu liền giả bộ ho khan một tiếng, nói thêm:
"Ta thấy Phong Quang cô nương tâm địa không xấu. Các cô gái ấy mà, ngoại trừ hoa hoa cỏ cỏ, thì cũng chỉ thích mấy thứ đáng yêu thôi. Trong núi chúng ta đúng là thiếu rất nhiều thử, nhưng những động vật nhỏ đáng yêu lại có thừa. Thôn trưởng có võ công lợi hại thì cứ đi bắt một con thỏ hay con chồn tặng cho Phong Quang cô nương. Ta cam đoan với cậu, đảm bảo cô ấy sẽ thích."
"Ta hiểu rồi." Nam Kha gật đầu, cảm thấy Văn Tu nói rất có lý.
Bên kia, Văn Tu tại bị vợ mình nhéo tai,"Ngươi và ta chẳng phải vừa gặp đã yêu liền lập tức thành thân à? Ngươi lấy đâu ra lắm kinh nghiệm lừa gạt tiểu cô nương thế?"
"Nương tử tha mạng! Đây chẳng phải vì ta sợ một ngày nào đó nàng không vui mà chuẩn bị trước hay sao?"
Văn Tu ở nơi đó xin tha, con gái hắn thì lại cười rất vui vẻ.
Mẹ Văn Văn cũng là một nữ nhân xinh đẹp, nàng ta "Hừ" một tiếng với Văn Tu, bàn tay nhéo tai Văn Tu lại không hề thả lỏng. Người khác đã quá quen thấy hình thức chung sống của đôi vợ chồng này nên chẳng hề có ý kiến.
Mẹ Văn Văn nói với Nam Kha "Thôn trưởng, cậu đừng tin thằng nhãi Văn Tu này luyên thuyên lẽo mép. Nếu cậu thật sự thích Phong Quang cô nương thì không cần loanh quanh lòng vòng như vậy. Cậu chỉ cần cho cô ấy thấy trái tim chân thật của mình là đủ. Phong Quang cô nương vẫn chưa kết hôn, nhưng chỉ cần là một tiểu cô nương, thì khi gặp được một nam nhân đối xử với mình bằng trái tim chân thật, các cô ấy sẽ rất khó mà không rung động."
"Cho nàng xem trái tim chân thật..."
Nam Kha lẩm nhẩm một câu, rồi đưa tay chạm lên ngực mình. Hắn nên làm thế nào mới có thể khiến cô nhìn thấy trái tim chân thật của mình đây?