Quyển 30 - Chương 32: Công lược kiếm tiên tàn tật
Quyển 30 - Chương 32: Công lược kiếm tiên tàn tậtQuyển 30 - Chương 32: Công lược kiếm tiên tàn tật
Nói đến bên kia, Phong Quang đang trốn trong phòng mình đi tới đi lui. Suy nghĩ trong đầu cô đang đảo qua rất nhanh chóng, hôm nay cô bị người ta trắng trợn sờ mó như vậy, biết đâu ngày mai cô liền bị hắn cưỡng ép làm "gì gì đó" thì sao!
Nhưng chỉ cần là nam thứ ấm áp trong tiểu thuyết ngôn tình thì nhất định sẽ không phải một kẻ háo sắc chỉ thích sò mó cô nương!
Phong Quang xác định, Nam Kha này tuyệt đối không phải Nam Kha cô muốn tìm kia! Vậy cô còn ở lại đây làm gì chứ?
Cô muốn chạy trốn! Tuyệt đối phải chạy trốn khỏi đây, bên ngoài còn có nam thứ thực sự không biết đang chờ cô công lược ở nơi nào!
Phong Quang quyết định xong liền rất nhanh nghĩ ra kế hoạch hành động. Thừa dịp tất cả mọi người đều đang ăn cơm sáng, cô lén mở cửa sổ, chuồn ra từ phía sau nhà. Đương nhiên, cô không hề nghĩ chỉ như vậy là có thể trốn đi được. Rốt cuộc thì cô vẫn chưa quen thuộc với địa hình nơi này lắm, cô chỉ muốn tránh khỏi Nam Kha mà đi thăm dò địa hình trước thôi.
Tốt nhất là cô có thể ghi lại bản đồ trong đầu, như vậy đến khi cô muốn chạy trốn cũng sẽ không đến mức hoảng hốt không tìm được đường ra.
Sáng sớm ở An Vân Thôn cực kỳ yên tĩnh, ánh mặt trời ấm áp tưới xuống tại càng làm tăng vẻ đẹp cho thôn. Phong Quang nhìn ruộng bậc thang cách đó không xa, trong lòng cũng không khỏi nghĩ, nếu như cô có giấy bút, cô nhất định phải vẽ lên giấy bức tranh phong cảnh đẹp như vậy. Chẳng qua cô vẫn không hề quên chính sự, Phong Quang thu mắt lại, đi dọc theo một dòng suối, dù sao đường ở nơi này cô đều không quen, nên cứ ở đâu có đường là cô đi về hướng đó. Suốt dọc đường đi, cô đều nhìn thấy hoa nhài nở rộ ven đường, mùi hoa quanh quần bên mũi, còn đưa tới những con bướm nhẹ nhàng bay lượn.
Dù Phong Quang đã quen ở Thiên giới cũng phải nói một câu, nơi này có thể sánh ngang với đào nguyên tiên cảnh. Càng đi sâu vào trong rừng trúc, cảnh sắc xung quanh cũng càng thêm vắng lặng. Đột nhiên, một căn nhà trúc liền xuất hiện trong tầm mắt cô.
Phong Quang tò mò xoa cằm, cô chỉ do dự trong chốc lát liền bước tới chỗ kia. Đầu tiên, cô gõ cửa,"Xin hỏi có ai không?"
Đợi một lúc lâu cũng không thấy ai trả lời.
Đây đúng là kỳ quái, người của An Vân Thôn đều tập trung cùng một chỗ. eao nơi này lai tư dưng á mêt øian nhà đơn đâc^? Nhưng không nghe thấy ai trả lời, Phong Quang cũng không tiện cứ thế trực tiếp đẩy cửa nhà người ta ra mà đi vào. Cô xoay người quyết định rời đi, nhưng ngay khi vừa bước xuống bậc thang, cô lại bỗng nhiên nghe được trong phòng truyền ra tiếng thứ gì rơi xuống đất.
Bước chân cô khựng lại, hơi xoay người. Khẽ nhíu mày một chút, cô rốt cuộc vẫn quay trở lại. Cửa chính không hề khóa, cô chỉ đẩy nhẹ đã mở ra. Phong Quang đi vào, dựa theo linh cảm mà bước tới trước của một gian phòng, cô lại lần nữa đẩy cửa ra, chỉ là khi nhìn thấy nữ nhân bị trói trên giường, cô liền ngây ngẩn.
Tần Trang bị trói gô, miệng bị chặn bằng một miếng vải, nàng ta cố hết sức phát ra tiếng hừ hừ với Phong Quang. Phong Quang cũng vội bước qua, bỏ mảnh vải trong miệng nàng ta ra rồi nói,"Nữ bộ khoái, sao ngươi lại ở chỗ này?"
Trên đất cạnh mép giường còn chiếc gối đầu bằng gỗ, hẳn vừa rồi Tần Trang đã cố hết sức lực hất rơi.
Tần Trang đỏ mặt giận dữ,"Hôm qua trong lúc ta truy tìm tung tích của các ngươi thì liền đi vào một mảnh rừng trúc, gặp một nam nhân bị đói đến hôn mê. Ta tốt bụng cứu hắn, cho hắn ăn, hắn lại lấy oán trả ơn mà trói ta ở nơi này!"
Nàng ta vốn là nữ bộ đầu hưởng hết vinh dự ở đế đô, những bọn đạo chích đó có kẻ nào nhìn thấy nàng ta mà không sợ hãi chạy xa cơ chứ? Làm sao có chuyện mất mặt bị người ta trói lại như vậy được!?