Quyển 30 - Chương 42: Công lược kiếm tiên tàn tật
Quyển 30 - Chương 42: Công lược kiếm tiên tàn tậtQuyển 30 - Chương 42: Công lược kiếm tiên tàn tật
"Ta không say..."
Người uống say đều sẽ không thích người khác nói mình say, Phong Quang cũng không ngoại lệ, cô dựa vào ngực Nam Kha, say khướt nói:
"Cái đồ lão nam nhân người... đừng tưởng bản công chúa say, là người có thể động tay động chân nhé..."
"Hiện tại dường như Phong Quang tự nhào vào trong lòng ta mà."
Nam Kha vỗ vỗ lưng cô, ý cười trong mắt không giảm.
Phong Quang chỉ cảm thấy có cây cột hình người dễ dựa thì cứ thế dựa lên thôi, chẳng nghĩ tới bốn chữ "nhào vào trong lòng" này chút nào, cô cũng không biết xung quanh đã có rất nhiều người nhìn sang đây, cô chỉ nhón chân lên, muốn tựa cằm lên vai hắn để dựa thoải mái hơn một chút, nhưng khi cô phát hiện mình nhón chân cũng không cao được như thế, cô lại bất mãn "Hừ" một tiếng.
Công chúa điện hạ uống rượu say, tính tình hiện giờ đặc biệt không tốt. Nam Kha bị cô cọ tới cọ lui đến mức ngứa ngáy trong lòng, yết hầu hắn khẽ động. Khi hắn sắp thuận tay bế cô lên treo ở trên người mình, Phong Quang lại vội vàng kêu một tiếng "Cẩn thận", cũng vội vàng đẩy hắn ra. Cùng lúc đó, một người cầm đao chém tới nơi Nam Kha vừa mới đứng, nhưng vì Nam Kha đã bị Phong Quang đẩy ra, nên đao kia liền nhắm về phía Phong Quang.
Thiếu nữ còn đang say căn bản không cách nào tự tránh đi được, cô theo bản năng mà nhắm hai mắt, thế nhưng, Phong Quang lại không hề cảm thấy đau đớn, chỉ thấy một giọt chất lỏng ấm áp rơi trên má cô.
Phong Quang mơ mơ màng màng mở to mắt, chỉ thấy một bàn tay đang cầm lưỡi đao, máu tươi không ngừng nhỏ giọt trên mặt đất. Âm thanh này dội lại từng tiếng trong trái tim cô.
Cô nhìn dọc theo cánh tay kia, là Nam Kha.
Phong Quang nghiêng đầu mờ mịt chớp chớp mắt, cô đã uống say nên tốc độ phản ứng của đầu tương đối chậm, đại khái vẫn không cách nào hiểu được sự tình. Dáng vẻ ngây ngô của cô lúc này, thêm vết máu rơi trên mặt cô, liền khiến cô càng đẹp đến kinh tâm động phách.
Nam Kha cười, lại duỗi ra một ngón tay sạch chưa dính máu, nhẹ nhàng lau đi vết máu trên mặt cô.
Thích khách đột nhiên xuất hiện kia lại muốn rút đao đang bị Nam Kha nắm lấy để tiếp tục công kích, nhưng giật mãi vẫn không ra. Cùng lúc đó, gã ta cũng cảm thấy một áp lực cường đại lực đang âm thầm dồn đến. Làm sát thủ, vĩnh viễn không thể thiếu cảm giác về nguy cơ.
Thích khách muốn lui, nhưng gã lại không thể động đậy. Thân thể gã ta cũng như đao của gã, đều từng tấc một biến thành tro tàn, ngay cả một tiếng kêu rên cũng không có.
Nam Kha rũ tay xuống, máu tươi trên tay hắn còn đang không ngừng nhỏ giọt. Vào giờ phút này, rốt cuộc không còn âm thanh nào khác.
Trong chớp mắt, không khí an tĩnh.
"Giết người!"
Không biết là ai kêu lên một tiếng, đám người dại ra lập tức chạy trốn khắp nơi. Không đến một lát sau, trên đường phố vốn náo nhiệt cũng chỉ còn lại hai người Phong Quang và Nam Kha mà thôi.
Phong Quang ngây ngốc đứng thẳng trong chốc lát, cũng quên cả nấc cụt. Cô bước đến, nắm bàn tay bị thương của hắn lên, lại ngây ngốc nói:
"Nam Kha, người bị thương..."
Vết thương sâu đến mức có thể nhìn thấy xương. Từ trước đến nay cô vốn không dám nhìn những cảnh máu me như thế, nhưng có lẽ do tác dụng của cồn nên hiện tại cô đã lớn mật hơn.
"Chỉ là vết thương nhỏ."
Vẻ mặt Nam Kha hết sức thản nhiên, không thấy hắn tỏ ra đau đớn, ngược lại còn sợ làm bẩn tay cô mà muốn thu tay về.
Phong Quang giữ lấy tay hắn không bỏ, tỉnh thạch trên vòng tay của cô hơi phát ra ánh sáng, luồng sáng ấm áp kia chiếu vào bàn tay bị thương, miệng vết thương trên tay hắn liền rất nhanh chóng khép lại.