Quyển 30 - Chương 43: Công lược kiếm tiên tàn tật
Quyển 30 - Chương 43: Công lược kiếm tiên tàn tậtQuyển 30 - Chương 43: Công lược kiếm tiên tàn tật
Cô ngẩng đầu, trong mắt vẫn còn có men say, lại say khướt dặn dò,"Nam Kha... về sau ngươi cẩn thận một chút, đừng để bị thương nữa. Hiện giờ ta muốn dùng pháp thuật cũng rất khó khăn..."
"Được, ta sẽ nhớ kỹ."
Nam Kha không hề hỏi cô làm thế nào có thể khiến miệng vết thương của hắn khép lại nhanh như vậy. Khi thân mình cô mềm nhữn sắp ngã xuống đất, hắn kịp thời ôm cô vào lòng,"Thấy không thoải mái sao?"
"Ta mệt quá..."
Cô vừa bắt đầu khôi phục pháp lực, vốn dĩ không nên vận dụng thuật pháp, nhưng hiện giờ lại tiêu hao rất nhiều linh lực để trị khỏi miệng vết thương cho hắn, nên cô liền nhất thời kiệt sức.
Xung quanh đã không còn ai khác, Nam Kha có thể không kiêng nể gì mà bế cô lên,"Phong Quang ngủ trước một lát đi, có ta đây rồi."
"Ừm..." Phong Quang vừa say lại mệt, không cần hắn nói, cô cũng có thể vừa nhắm mắt đã ngủ rồi.
Chỉ là cô vừa nhắm mắt lại, cách đó không xa lại có một đôi nam nữ trẻ tuổi bước đến.
Nữ nhân xinh đẹp mặc áo tím kia gọi với vẻ không chắc chắn,"Tỷ tỷ?"
Phong Quang đang dựa vào lòng Nam Kha nghe tiếng gọi quen thuộc đó lại hơi mở mắt, lờ đờ mông lung nhìn người nọ, bình thản "Ồ" một tiếng,"Là muội à, Thất muội..."
Dứt lời, cô lại nhắm mắt ngủ luôn.
"Đúng là tỷ tỷ!"
Tử Kinh vui vẻ chạy tới, lại dừng lại cách Phong Quang khoảng ba bước chân, bởi nàng ta rõ ràng cảm nhận được, nam nhân đang ôm tỷ tỷ nàng ta kia, cả người hắn đều toát ra cảm giác không lương thiện.
"Tiểu Thất."
Nam nhân có dáng vẻ thư sinh đi theo Tử Kinh cũng bước tới. Giống với Tử Kinh, hắn vừa thấy Nam Kha cũng có trực giác không ổn.
Tử Kinh nhíu mày hỏi:
"Ngươi là ai?"
"Ta là ai ư... dĩ nhiên là người của Phong Quang."
Nam Kha cười, thật sự vô cùng thật thà chất phác. Hắn lại nói: "Ngươi là muội muội của Phong Quang."
"Không sai."
Tử Kinh lại suy nghĩ về câu nói kia của Nam Kha, trong chốc lát không thể nào xác định được Nam Kha này rốt cuộc có quan hệ gì với Phong Quang.
Người đi theo bên cạnh Tử Kinh đương nhiên chính là Đổng Vĩnh "danh tiếng lẫy lừng" ở trong mắt Phong Quang, hắn nhỏ giọng nói với Tử Kinh:
"Ta thấy tình huống hiện tại của tỷ tỷ nàng hơi khác lạ. Chỉ bằng trước hết cả đề nghị họ đến phủ chúng ta đi."
Tử Kinh nghĩ một chút, cũng gật gật đầu,"Vị công tử này..."
"Đến nhà các ngươi sao?"
Không đợi Tử Kinh nói xong, Nam Kha đã cười nói:
"Đương nhiên là được, Phong Quang hiện tại cũng đang cần một chỗ nghỉ ngơi."
Tự dưng Tử Kinh có chút không thích tư thái của Nam Kha đối với Phong Quang, theo đạo lý mà nói, trong số mọi người ở đây, hẳn nàng ta mới là người quan tâm Phong Quang nhất chứ? Đổng phủ ở ngay trong thị trấn. Là một gia đình dòng dõi thư hương, hai vị trưởng bối ở Đổng phủ đã qua đời nhiều năm, người đứng đầu trong phủ chỉ còn Đổng Vĩnh. Từ sau khi Đổng Vĩnh cưới Tử Kinh, người đứng đầu trong nhà đổi thành Tử Kinh.
Điều vượt khỏi nhận thức của Phong Quang chính là, Đổng Vĩnh hoàn toàn không phải một thôn phu chăn trâu, mà lại là con cháu quý tộc gia sản phong phú. Rốt cuộc thì đây cũng không phải cốt truyện "Thiên tiên xứng" nguyên bản nên thân phận có hơi khác biệt một chút cũng là bình thường.
Phong Quang ngủ đến trưa ngày hôm sau mới tỉnh dậy. Vừa tỉnh, cô liền ấn huyệt Thái Dương, đầu đau muốn nứt thật sự khó chịu. Người ngồi bên mép giường đã lâu liền ôm cô lên, để cô dựa vào ngực mình, lại đưa một bát thuốc đến bên miệng cô,"Uống xong canh giải rượu, Phong Quang sẽ hết đau đầu."
Phong Quang đang không thoải mái rất nghe lời uống hết canh giải rượu, sau khi uống xong, cô lại khổ sở dựa vào khuôn ngực vững vàng ấm áp kia hồi lâu. Một đôi tay nhẹ nhàng ấn huyệt Thái Dương cho cô, khá lâu sau cô mới thoải mái hơn một chút.
Nam nhân ôn hòa hỏi:
"Đỡ hơn chưa?" nhìn thấy gương mặt quen thuộc của Nam Kha, cô cũng dần dần đỏ mặt, run rẩy hỏi:
"Vì, vì, vì sao ngươi lại ở chỗ này?"
"Phong Quang uống say, dĩ nhiên nên có người ở bên chăm sóc."
Nam Kha hơi mỉm cười, vén tóc mai cho cô.
Cô ngẩn ngơ, càng thêm hoảng hốt,"Ta uống say... vậy... vậy chúng ta có... có xảy ra... chuyện không tốt gì hay không!?"
"Chuyện không tốt?"
Nam Kha suy nghĩ một lát,"Chuyện thấy máu có tính không?"
Phong Quang nghe được tiếng sét đánh giữa trời quang.