Quyển 30 - Chương 44: Công lược kiếm tiên tàn tật
Quyển 30 - Chương 44: Công lược kiếm tiên tàn tậtQuyển 30 - Chương 44: Công lược kiếm tiên tàn tật
Nam Kha thấy thần sắc Phong Quang như bị sét đánh, hắn cũng không hiểu sao cô lại có vẻ sốc như vậy, chỉ cho rằng hiện giờ cô còn chưa thoải mái, nên hắn nhẹ giọng hỏi:
"Vẫn thấy không thoải mái sao?"
"Không phải. ."
Phong Quang trả lời xong, khi hồi phục tỉnh thần lại, cô lập tức ôm chăn lui đến góc giường. Thấy hắn muốn duỗi tay đến, cô vội hô:
"Ngươi trước hết đừng chạm vào tai"
Động tác của Nam Kha khựng lại, hắn thu tay, khẽ cười cười,"Phong Quang không muốn ta chạm vào, vậy ta liền không chạm vào."
Tuy hắn vẫn đang cười, nhưng không hiểu sao lại có thể khiến người ta nhận ra lúc này hắn bi thương mất mát đến mức nào.
Phong Quang thấy thế, trong lòng cũng hơi chột dạ. Cô cố giữ lòng dạ sắt đá để không nhìn hắn, lại hơi xốc chăn lên, thấy mình chỉ thiếu áo ngoài, quần áo khác vẫn còn nguyên vẹn, trên người cũng không có cảm giác gì không thích hợp.
Cô ngừng một chút, mới ngẩng đầu gượng gạo hỏi:
"Ngươi nói... chuyện thấy máu là có ý gì?"
"Đêm qua ta bị thương, là Phong Quang đã giúp ta chữa lành."
Nam Kha khẽ cong môi, ánh mắt ảm đạm,"Chắc Phong Quang đã quên rồi."
Dáng vẻ này cứ như thể hắn là người bị cô say rượu phá hủy trong sạch, kết quả khi cô tỉnh lại liền quên sạch ấy!
Phong Quang trầm mặc hồi lâu, mới không dám chắc mà hỏi,"Chỉ là tay ngươi bị thương thôi sao?"
"Chỉ là tay ta bị thương"
Trong đầu cô không khỏi hiện ra tình cảnh đêm đó, chính hắn đã tay không nắm lấy trường đao sắp đả thương cô, lúc đó hắn bị thương rất sâu, nhưng mặt lại không đổi sắc, hơn nữa còn cẩn thận lau chùi vết máu dính trên mặt cô... Sắc mặt Phong Quang bỗng nhiên đỏ lên, tuy đúng là cô rất dễ say, nhưng trí nhớ của cô cũng rất tốt, chỉ cần hơi gợi ra hồi ức là cô liền có thể nhớ tới khi mình say rượu đã xảy ra chuyện gì. Cô nhớ đặc biệt rõ... eau đó câ bị hắn âm trana làng. Đỉnh đầu Phong Quang như sắp bốc khói đến nơi, cô che lại khuôn mặt nóng lên của mình, mất tự nhiên ngẩng đầu nhìn hắn,"Cảm ơn ngươi... Đã cứu ta..."
"Hẳn là ta nên cảm ơn Phong Quang mới đúng."
Nam Kha nhẹ giọng cười nói:
"Nếu không nhờ Phong Quang, có lẽ ta đã sớm mất mạng dưới đao."
Cô nhớ rõ lúc ấy mình đẩy hắn ra, khi đó men say dâng lên, ý thức của cô cũng không quá rõ ràng, ngay cả chính cô cũng không rõ sao lúc ấy cô lại có thể theo bản năng mà đẩy hắn ra?
Nhưng trọng điểm hiện tại không phải là suy nghĩ của cô lúc đó,"Việc ngươi cứu ta sau đó cũng là sự thật... Ta hẳn nên cảm ơn ngươi."
"Lời khiêm tốn này của Phong Quang, ta nhận cũng thật hổ thẹn."
Ánh mắt Nam Kha lộ vẻ xin lỗi,"Nếu lúc ấy không phải ta quá mức sơ ý, cũng sẽ không để kẻ khác có cơ hội thừa nước đục thả câu, còn khiến cô suýt bị thương nữa"
Nếu như lúc bình thường, Nam Kha sẽ không thể nào để những người đó đến gần mình trong vòng ba bước, chỉ là lúc ấy Phong Quang say rượu nguyện ý tiếp xúc thân mật với hắn như thế, trong lòng hắn nhộn nhạo nên khó tránh khỏi thoáng chốc buông lỏng đề phòng.
Phong Quang thấy hắn lại tự trách, liền không khỏi tốt bụng an ủi,"Là người ai cũng đều có lúc buông lỏng... Ngươi không cần trách cứ bản thân."
"Nhưng ta có thể bảo đảm... chuyện như vậy sẽ không có lần sau."
Nam Kha ôn nhu nói, ánh mắt nhìn cô cũng hết sức dịu dàng.
Phong Quang không dám đối diện với hắn trong lúc thế này, bởi tim cô sẽ đập càng thêm loạn. Cô quyết định nói sang chuyện khác,"Ta nhớ loáng thoáng... trước khi ta ngủ thiếp đi, hình như gặp được Thất muội của ta?"
"Phong Quang nhớ không sai."
Nam Kha cười nói:
"Hiện giờ chúng ta đang ở trong Đổng phủ."