Quyển 30 - Chương 45: Công lược kiếm tiên tàn tật
Quyển 30 - Chương 45: Công lược kiếm tiên tàn tậtQuyển 30 - Chương 45: Công lược kiếm tiên tàn tật
Đổng phủ?
Vậy chẳng phải là nhà Đổng Vĩnh sao?
Phong Quang còn nhớ rõ, trước khi cô bất ngờ rơi xuống thế gian, Tử Kinh đã bị thiên binh thiên tướng bắt về thiên giới chịu phạt, hiện tại mới qua mấy ngày, sao muội ấy đã có thể về lại thế gian được?
"Thôn trưởng..."
Phong Quang vừa định nói với Nam Kha rằng mình muốn đi gặp Thất muội, kết quả vừa ngẩng đầu liền thấy Nam Kha đang mờ mịt nhìn quanh bốn phía. Cô khựng lại,"Ngươi làm sao thế?"
Ánh mắt Nam Kha dừng trên người cô. Nhìn thấy cô, hắn liền theo quán tính mỉm cười mê người, ấm áp hơn cả ánh mặt trời tháng ba, lại nhẹ giọng ôn nhu hỏi:
"Phong Quang cô nương, đây là nơi nào?"
Phong Quang giật mình, mắt cô lộ vẻ nghỉ hoặc,"Đây là Đổng phủ đó. Chính ngươi đã dẫn ta đến đây, sao ngươi lại quên rồi?"
"Là ta dẫn Phong Quang cô nương đến đây..."
Nam Kha lại thấp giọng thuật lại một lần, giống như đang khiến bản thân mình tin tưởng cách nói đó. Không lâu sau, hắn duỗi tay ra áp lên gương mặt cô, cười nhẹ một tiếng ngắn ngủi,"Là ta đã quên, chính ta đã dẫn Phong Quang cô nương đến đây."
Khi tay hắn chạm vào mặt cô, Phong Quang liền không khỏi cứng đờ người một lát. Nhưng cô lại không rảnh bận tâm đến điều này, biểu hiện của Nam Kha có chút kỳ quái, Quang lại nhìn hắn trong chốc lát, mới nhớ tới tay hắn còn đang áp lên mặt mình, cô vừa định mở miệng bảo hắn thu tay, hắn cũng đã chủ động đứng lên, lịch sự tao nhã nói:
"Phong Quang cô nương mặc xong quần áo trước đi, ta chờ cô ở bên ngoài."
Hắn mỉm cười, xoay người rời khỏi phòng, còn cẩn thận đóng cửa.
Phong Quang thở phào nhẹ nhõm, dù cô vẫn không rõ vì sao khi mình đối mặt với hắn lại có cảm giác khẩn trương mãnh liệt như vậy. Cô mặc xong quần áo xuống giường, chỉnh trang cẩn thận rồi mới do do dự dự đi tới sát của phòng, lại nghĩ tới chuyện lúc cô vừa tỉnh dậy đã bị hắn ôm vào lòng đút canh giải rượu, đôi tay cô đang chuẩn bị mở cửa làm thế nào cũng không có dũng khí mở ra... chẳng qua chỉ cách một bức tường mà thôi, tim Phong Quang như nai con chạy loạn mà đập không theo quy luật.
Tâm tình hiện tại của cô quả thực giống như sắp gặp lại người yêu sau thời gian dài xa cách vậy...
Điều này thật khiến cô cảm thấy không ổn!
"Phong Quang cô nương."
Ngoài của truyền đến giọng nói của Nam Kha,"Cô đã khỏe chưa?"
"Được rồi..."
Phong Quang không thể không căng da đầu đáp lại một câu. Rốt cuộc cô cũng mở cửa phòng, thấy được Nam Kha chờ đợi đã lâu.
Nam Kha nhẹ giọng nói:
"Phong Quang cô nương lâu như vậy không ra ngoài, ta cho rằng thân thể cô vẫn có gì không khoẻ."
"Phiền ngươi lo lắng."
Phong Quang có chút ngượng ngùng,"Cái đó, hiện giờ ta muốn đi tìm Thất muội ta..."
"Ta đi cùng cô."
Phong Quang nhìn hắn một cái,"Vậy được rồi. ."
Đổng phủ gia cảnh giàu có, nha hoàn hộ vệ dĩ nhiên không thiếu được, nhìn thấy khách quý của chủ tử đã tỉnh lại, bọn họ đương nhiên cũng rất biết điều mà đi gọi chủ tử mình đến đây.
Nên Phong Quang hoàn toàn không cần tự mình đi tìm bọn họ. Tử Kinh và Đổng Vĩnh cũng đã di tới.
"Tỷ tỷựm
Tử Kinh hưng phấn ôm lấy Phong Quang.
"Thấy tỷ uống say muội rất lo cho tỷ, giờ thấy tỷ không có việc gì, muội liền an tâm!"