Quyển 30 - Chương 58: Công lược kiếm tiên tàn tật
Quyển 30 - Chương 58: Công lược kiếm tiên tàn tậtQuyển 30 - Chương 58: Công lược kiếm tiên tàn tật
Con ngươi màu nâu tĩnh lặng của Phong Quang khôi phục vẻ linh động sáng ngời, ánh mắt cô hơi lóe lên, nhấp môi nói:
"Nam Kha, ta không thích huynh gây thương tổn cho người nhà của ta."
"Phong Quang không thích, vậy về sau ta sẽ không làm."
Đôi mắt Nam Kha như bị sương mù bao phủ, có vẻ mông lung, thâm sâu không lường được, lại thần bí mê người.
Phong Quang hơi cúi đầu, im lặng không nói.
"Tỷ tỷm
Bên kia, sau khi nguy cơ được hóa giải, Lam Tảo mới chú ý tới Phong Quang, nàng ta vui vẻ kêu lên:
"Thật tốt quá! Rốt cuộc muội cũng tìm được tỷ!"
Nam Kha hơi nghiêng mắt.
Lam Tảo đang muốn chạy tới lại bỗng nhiên dừng chân, nàng ta cũng không biết vì sao khi tiếp xúc với tầm mắt của Nam Kha, nàng ta liền kinh sợ mà dừng lại. Theo lý mà nói, nàng ta mới là tiên, nam nhân này chẳng qua chỉ là người phàm, nàng ta có gì phải sợ hắn đây?
Nhưng cũng có lẽ do sợ hãi theo trực giác toát ra từ đáy lòng, Lam Tảo vẫn ngoan ngoãn dừng lại ở nơi cách Phong Quang ba bước, nàng ta quan tâm hỏi Phong Quang, "Tỷ tỷ, tỷ không sao chứ?"
"Ta không sao..."
Phong Quang không chút sức sống lắc đầu, giờ cô vẫn cảm thấy trong lòng có chút không yên.
"Tỷ tỷ không biết đâu phụ, phụ thân và mẫu thân đã phái rất nhiều người tìm kiếm tỷ, nhưng tung tích của tỷ giống như bị giấu đi vậy, chúng ta mãi vẫn không tìm thấy, hiện tại rốt cuộc đã gặp được tỷ, muội cũng có thể yên tâm."
Nói xong, Lam Tảo khẽ vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Tần Lạc Hoàng bỗng nhiên hỏi Lam Tảo,"Tiểu Lục, người này chính là tỷ tỷ cô?"
"Đúng vậy."
Lam Tảo cười nói:
"Ta có năm tỷ tỷ, một muội muội, đây là đại tỷ tỷ của ta. Lần này cũng vì tìm tỷ ấy nên ta mới tới trần... mới ra khỏi nhà."
Mặt Tần Lạc Hoàng khẽ biến sắc, bùa bình an kia là Lam Tảo đưa cho cô ta, nói rằng nếu có nguy hiểm, chỉ cần xé bùa bình an là Lam Tảo sẽ lập tức chạy tới cứu cô ta. Tần Lạc Hoàng vốn định mượn sức Lam Tảo để đoạt lại Nam Kha, nhưng không ngờ Phong Quang lại là tỷ tỷ của Lam Tảo.
Lam Tảo nhìn sang Nam Kha trước sau vẫn mang ba phần ý cười trên mặt, nàng ta hỏi Phong Quang:
"Tỷ tỷ, nam nhân này là ai?"
"Nam nhân của ta."
Phong Quang nói ra ba chữ rõ ràng lưu loát, thậm chí ngay cả mặt cũng không đỏ chút nào
Nam Kha được công nhận danh phận, vẻ sung sướng trong mắt lại tăng thêm một phần, nhìn Lam Tảo cũng không thấy chướng mắt nữa.
Đầu tiên Lam Tảo sửng sốt, tiếp theo liền kêu to,"Không phải chứ! Tỷ tỷ thế mà lại tìm một người phàm làm trượng phu giống như Thất muội!"
Nàng ta vì chuyện của Tử Kinh mà đã tốn không ít tâm sức, cuối cùng chuyện vẫn chấm dứt với kết cục Tử Kinh bị biếm làm người phàm. Nàng ta thật sự không ngờ đại tỷ của mình lại bước lên cùng một con đường với Tử Kinh, Lam Tảo lại thấy vẻ mặt Phong Quang rất bình tĩnh, nàng ta quyết định chuyện này sẽ để đến lúc chỉ có hai tỷ muội thì mới thảo luận sau. Lam Tảo nhìn quét qua mọi người ở đây một vòng,"Tần cô nương, sao cô lại dính dáng đến nam nhân của tỷ tỷ ta thế?"
Nghe được mấy chữ "nam nhân của tỷ tỷ ta" này, sắc mặt Tần Lạc Hoàng càng thêm cứng lại.
Nam Kha hơi cúi đầu, dán sát bên tai Phong Quang mà nói:
"Lục muội này của Phong Quang thật ra lại biết ăn nói hơn Thất muội kia nhiều."
Vành tai của Phong Quang bị hơi thở của hắn quét qua, hơi ngưa ngứa. Cô khẽ véo tay hắn, hạ giọng cảnh cáo,"Huynh đứng đắn một chút cho ta."
Lam Tảo vẫn đang đợi Tần Lạc Hoàng trả lời. Tần Lạc Hoàng cắn răng một cái, cũng bất chấp mà nói:
"Đó là sư phụ ta, là nam nhân vốn tâm đầu ý hợp với ta, căn bản không phải là nam nhân của tỷ tỷ cô. Chỉ vì hắn mất trí nhớ, lại bị tà thuật vu cổ gì đó mê hoặc nên mới đối đầu với ta như vậy."