Quyển 30 - Chương 59: Công lược kiếm tiên tàn tật
Quyển 30 - Chương 59: Công lược kiếm tiên tàn tậtQuyển 30 - Chương 59: Công lược kiếm tiên tàn tật
Lam Tảo lập tức không vui nói:
"Này, Tần cô nương, tuy chúng ta cũng coi như bằng hữu, nhưng ngươi cũng đừng quá quắt như vậy, tỷ tỷ ta từ trước đến nay đều không thích tiểu tam... không phải ta nói đến Tam tỷ ta, mà đang nói đến kẻ thứ ba trong tình cảm. Tỷ ấy sẽ không ở bên nam nhân đã có người yêu. Nếu cô lại bôi nhọ tỷ tỷ ta, ta sẽ giáo huấn cô đó!"
"Tần Lạc Hoàng ta ngay thẳng đoan chính, chưa từng bôi nhọ ai!"
"Đúng vậy, Tiểu Lục cô nương, nô tỳ cũng có thể làm chứng."
Thủy Nhi nói:
"Đó thật sự là hôn phu tương lai của tiểu thư nhà ta, tiểu thư đã thống khổ suốt một thời gian vì chuyện Nam Kha tiên sinh mất tích, những điều này nô tỳ đều chứng kiến cả!"
Phong Quang đã không còn kiên nhẫn,"Nam Kha, chúng ta đi."
"Các ngươi còn không thể đi được!"
Tần Lạc Hoàng dù không cần mạng cũng muốn chứng minh lời mình nói là thật. Cô ta thấy chết không sờn mà nói:
"Nếu các ngươi không tin lời ta nói... Được, ta liền chứng mỉnh cho các ngươi xem. Trên cánh tay phải của sư phụ có một vết kiếm, đó là vì lần đầu ta học kiếm đã không cẩn thận khiến hắn bị thương. Vết kiếm kia vẫn luôn ở trên người hắn, chẳng phải các ngươi không tin ta nói hay sao? Chỉ cần... Chỉ cần vị công tử này nguyện ý kéo tay áo phải lên, thì tất cả sẽ có kết luận!"
Vẻ mặt Nam Kha không đổi, nhưng tay phải rũ bên người hắn lại khẽ động.
Lam Tảo cũng nói:
"Có lý đó. Tỷ tỷ, nói không chừng người nam nhân này lại lừa tỷ thì sao, chúng ta cứ xem trên tay hắn rốt cuộc có vết kiếm hay không là được rồi. Khuôn mặt thì có thể giống nhau, nhưng tóm lại cũng không đến mức ngay cả vết sẹo trên người cũng có thể giống được."
"Nam Kha!"
Phong Quang đã mất kiên nhẫn với Tần Lạc Hoàng, cô nhìn Tần Lạc Hoàng trước mắt mà nói:
"Huynh cứ kéo tay áo lên cho bọn họ nhìn xem, chứng minh huynh không phải sư phụ như lời vị Tần cô nương này nói, cũng đỡ cho nàng ta không chịu từ bỏ mà bám lấy chúng ta!"
"Phong Quang..."
Nam Kha khẽ gọi tên Phong Quang, nhưng vẫn chậm chạp không có động tác.
Phong Quang ngẩng đầu nhìn hắn, trực giác của nữ giới đang nhắc nhở cô, hướng đi của mọi chuyện bây giờ dường như có chút không ổn, cảm giác bất an trong lòng cô càng lớn thêm, cũng không nói thêm gì với Nam Kha mà cầm lấy tay phải hắn.
Một tay khác của Nam Kha đặt trên tay cô, vẻ mặt hắn có chút kỳ lạ.