Quyển 30 - Chương 64: Công lược kiếm tiên tàn tật
Quyển 30 - Chương 64: Công lược kiếm tiên tàn tậtQuyển 30 - Chương 64: Công lược kiếm tiên tàn tật
Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao Phong Quang lại cảm thấy An Vân Thôn kỳ quái. Bọn họ không biết nấu cơm, lại sợ có người tiết lộ sự tồn tại của thôn bọn họ với bên ngoài, còn cả thổ địa, thổ địa cũng nói thôn này tựa như bỗng dưng xuất hiện...
Phong Quang đột nhiên nghĩ tới Nam Kha,"Nam Kha cũng là hồ yêu..."
"Hắn mới không phải hồ yêu."
Kiêu Lạc nói:
"Hắn chẳng qua chỉ là một người cha ta cứu ở chân núi, không biết vì sao trước khi cha ta hôn mê lại truyền vị trí thôn trưởng cho một người phàm."
Cho dù Kiêu Lạc vốn không tán thành cha hắn dựng nên một thôn như vậy, nhưng đối với việc cha hắn thà truyền vị trí thôn trưởng cho Nam Kha cũng không truyền lại cho hắn, trước sau hắn vẫn canh cánh trong lòng.
Nghe được Nam Kha không phải yêu, lúc này Phong Quang mới thầm thở phào nhẹ nhõm. Nếu Nam Kha là yêu, vậy khó khăn khi cô và hắn ở bên nhau sẽ lớn hơn nhiều.
Tuy Khổng Tuyên không hiểu sao Đại công chúa lại quen biết với Đại tướng quân Yêu giới, nhưng hắn cũng không hỏi thêm gì, chỉ đứng ra nói:
"Hiện giờ ta ở chỗ này trấn thủ Thiên cung. Kiêu Lạc tướng quân, ngươi vẫn dự định tiếp tục tấn công Thiên cung sao?"
"Chẳng qua là luyện tập chút thôi, sao nói là tấn công được?"
Kiêu Lạc bình thản nói một câu, thế nhưng lại nói việc mình tấn công Thiên giới thành "luyện tập".
Phong Quang cũng cười một tiếng,"Kiêu Lạc tướng quân, không biết Tần Trang cô nương có khỏe không?"
Nếu Kiêu Lạc xuất hiện không phải là cô nằm mơ, vậy nhất định Tần Trang cũng từng xuất hiện.
"Nàng...
Kiêu Lạc dừng một chút, lại không chút cảm xúc mà nói:
"Nàng ta chẳng qua là dược nhân ta dùng để thử thuốc thôi, có gì mà khỏe với không khỏe."
"Ồ2"
Phong Quang cười nói: "Kiêu Lạc tướng quân đã nói thế thì hẳn ngươi rất xem thường người phàm, vậy thì sao ngươi lại giữ tính mạng của Tần Trang cô nương đây? Cho dù để lại mạng của cô nương ấy, chắc chắn cũng vì muốn bắt nàng ấy đi thử thuốc rồi."
"Không sai..."
Kiêu Lạc vừa mới nói xong hai chữ này, một cây đao liền quăng về phía hắn, rất nhanh hắn đã tránh khỏi. Khi thấy được gương mặt tức giận của người phía sau, hắn liền ngây ngẩn cả người.
"Kiêu Lạc, uổng công ta lo lắng cho ngươi như vậy! Kết quả ngươi lại chỉ muốn lợi dụng ta. Bổn cô nương mù mắt chó mới có thể lãng phí lòng tốt cho ngươi!"
Giọng nói vừa dứt, Tần Trang mặc một thân nam trang cũng đập nát Truyền Không Thạch trong tay, biến mất không thấy bóng dáng.
Một người phàm như Tần Trang vì sao có thể đến Thiên giới? Dĩ nhiên là dựa vào Truyền Không Thạch có thể dịch chuyển người qua không gian. Phong Quang đoán, Truyền Không Thạch này nhất định là Kiêu Lạc đưa. Giờ thì tốt rồi, Tần Trang ném vỡ Truyền Không Thạch, người thì không biết chạy đi đâu.
Kiêu Lạc lại căm giận nhìn Phong Quang một cái rồi cũng xoay người hóa thành một làn sương biến mất, xem ra là muốn đi tìm người.
Đại tướng quân đã không ở đây, các tiểu binh Yêu giới khác đương nhiên cũng vội vàng rời khỏi.
Phong Quang "A" một tiếng, chưa có ai nữ giả nam trang ở trước mặt cô mà cô không nhận ra được. Từ lần đầu tiên gặp mặt ở nhà trúc, cô đã có thể đoán được Kiêu Lạc này đối xử không bình thường với Tần Trang. Hắn nói muốn coi Tần Trang như dược nhân, nhưng lại trói người ta ném lên trên giường. Đây là đạo lý gì thế? Đương nhiên là đạo lý muốn ngủ với nàng ta.
Kiêu Lạc này tự làm tự chịu, Phong Quang không có chút áy náy nào. Thiên giới đã không còn nguy cơ, cô vừa định lấy cớ hạ phàm, kết quả liền bị mẫu thân bỗng nhiên xuất hiện ôm lấy,"Thật tốt quá... Phong Quang, con đã trở lại rồi..."
Xong rồi...
Phong Quang nhìn bên cạnh còn có phụ thân và một đám muội muội, cô đau đầu nghĩ, xem ra lần này cô không trốn nổi rồi.