Quyển 30 - Chương 71: Ngoại truyện 3 (Nam Kha)
Quyển 30 - Chương 71: Ngoại truyện 3 (Nam Kha)Quyển 30 - Chương 71: Ngoại truyện 3 (Nam Kha)
Kỳ thật tình trạng của Nam Kha cũng không nghiêm trọng lắm, hắn đơn giản là bị ngất đi mà thôi, chỉ cần để hắn nghỉ ngơi tốt thì hắn cũng có thể tự mình tỉnh lại.
Đối mặt với người trẻ tuổi mất trí nhớ này, lão thôn trưởng nói cho hắn rằng tên hắn là Nam Kha. Thôn trưởng tốt bụng đỡ Nam Kha xuống giường, nhưng ngay lúc đó, Nam Kha lần đầu tỉnh lại còn chưa biết khống chế sức mạnh của mình, khiến chúng vô tình thoát ra mà làm bị thương lão thôn trưởng.
Các thôn dân nghe được âm thanh từ trong phòng truyền đến liền đồng loạt tiến vào. Sau khi thấy lão thôn trưởng nằm trên mặt đất, bọn họ lại vội đến đỡ ông lên. Đặc biệt là Văn Tu, hắn lo lắng nhất,"Thôn trường... ông không thể có mệnh hệ gì được nha. Nếu ông xảy ra chuyện gì, vậy ai có thể làm thôn trưởng An Vân Thôn chúng ta được chứ?"
Bởi một câu này của Văn Tu mà thành công khiến các thôn dân khác rầu thúi ruột. Thôn này ngoại trừ lão thôn trưởng thì không một ai biết nấu cơm. Nói cách khác, nếu không có lão thôn trưởng thì bọn họ liền không thể tự gánh vác cuộc sống. Lão thôn trưởng run run rẩy rẩy vươn ngón tay ra chỉ Nam Kha đứng bên kia,"Hắn.""
Sau khi nói một chữ này, lão thôn trưởng liền hoàn toàn ngất di.
"Ý thôn trưởng là... để vị công tử này trở thành thôn trưởng của chúng ta"
Văn Tu bừng tỉnh đại ngộ, lại đỡ lão thôn trưởng mà bi ai khóc,"Thôn trưởng ông cứ yên tâm mà đi, có ta đây rồi, ta sẽ bảo vệ An Vân Thôn thật tốt."
Cuối cùng vẫn may là Kiêu Lạc tới đúng lúc, nếu không Văn Tu liền thật sự dẫn theo một đám thôn dân ngu xuẩn đưa người cha vẫn còn thở của hắn đi chôn luôn.
Phong Quang ngồi trong viện, nghe lão thôn trưởng mới tỉnh lại trước đây không lâu kể xong chuyện xưa, cô ôm một con thỏ trắng vừa mới nhảy vào trong lòng mình, lại tò mò hỏi:
"Vậy lúc trước vì sao ông lại muốn cho Nam Kha làm thôn trưởng mới?"
"Đó là ta để hắn làm thôn trưởng sao!?"
Lão thôn trưởng tức lên gõ quải trượng xuống đất một cái,"Lúc trước là do ta cảm nhận được yêu khí kia không tầm thường, mới muốn nói cho mà thôi!"
Nào biết Văn Tu bọn họ hoàn toàn hiểu lầm ý mình. Lúc trước bọn họ còn chưa biết Nam Kha là Yêu quân, chỉ cho rằng hắn là người, mà vẫn không biết đường tự hỏi một chút đã vội vã tôn Nam Kha lên làm thôn trưởng mới.
Phong Quang thấy lão thôn trưởng tức giận, lại cười hì hì hỏi:
"Lão thôn trưởng, vậy ông có biết vì sao Nam Kha ban ngày và buổi tối lại khác nhau không?"
"Nguyên nhân rất đơn giản."
Vẫn là lão thôn trưởng kiến thức rộng rãi, ông vuốt râu mà nói:
"Thiên kiếp lúc trước đã tạo thành ảnh hưởng với ký ức của Yêu quân. Vào ban ngày là Yêu quân mất trí nhớ, đến buổi tối lại là Yêu quân có ký ức. Yêu quân buổi tối có tất cả ký ức và tri thức của mấy ngàn năm qua, mà Yêu quân ban ngày lại chỉ có ký ức hai tháng ít ỏi."
"Cho nên... Bọn họ không phải đa nhân cách, mà chỉ khác nhau do mất trí nhớ mà thôi..."
Phong Quang lẩm bẩm tự nói, lại xoa xoa bộ lông trắng mềm mại của con thỏ. Cô tò mò hỏi:
"Lão thôn trưởng, nếu ông hiểu nhiều chuyện như vậy, thì ông nói cho ta biết xem Nam Kha hắn là loại yêu gì?"
Cô biết thôn dân của An Vân Thôn đều là Hồ yêu, nhưng vẫn không biết Nam Kha là yêu gì. Tu vi cô kém xa Nam Kha quá mức, cô không cách nào nhìn ra chân thân của hắn được.
Cô nào biết vấn đề này lại làm khó lão thôn trưởng, ông lắc đầu,"Từ khi Yêu quân hóa hình xuất thế, liền không ai biết chân thân của ngài ấy là gì."
"Vậy sao?"
Phong Quang có chút thất vọng, tại với tay lên bàn, cầm một củ cà rốt vừa mới lấy từ trong phòng bếp ra đút cho thỏ trắng trong lòng mình ăn.