Mau Xuyên Công Lược Nữ Xứng Có Độc (Dịch Full)

Chương 1394 - Quyển 31 - Chương 13: Công Lược Võ Lâm Minh Chủ

Quyển 31 - Chương 13: Công lược võ lâm minh chủ Quyển 31 - Chương 13: Công lược võ lâm minh chủQuyển 31 - Chương 13: Công lược võ lâm minh chủ

"Tiểu sư muội, ta đã nhìn muội lớn lên, cái đầu nhỏ này của muội có suy nghĩ quỷ quái gì, ta còn không nhìn ra chắc?"

Văn Hiên lại nói:

"Cái hố này nhất định là muội bảo Tam sư đệ đào giúp rồi."

Dưới ánh mắt nhìn thấu hết thảy của Văn Hiên, ý nghĩ xấu của Phong Quang liền không còn chỗ nào để che giấu, cô ho khan một tiếng, cũng liền căng da đầu đáp lại:

"Là muội làm thì sao? Ai bảo Thích Trường An kia ban ngày bắt nạt muội?"

"Ta biết Tiểu sư muội vẫn chưa nguôi giận chuyện ban ngày, nhưng muội chỉ có một mình, nhất thiết không thể xúc động hành sự, nếu Thích Trường An là một kẻ giết người không chớp mắt, chỉ e mạng nhỏ của muội đã sớm bỏ lại ở đây rồi."

"Muội..."

Phong Quang mãi không nói nên lời một câu hoàn chỉnh.

Văn Hiên nói không sai, nếu Thích Trường An không phải là quân tử, nếu hắn giết người như ma giống người hắc đạo, vậy cô sớm đã chết không biết bao nhiêu lần. Văn Hiên thấy cô có vẻ không phục, lại bất đắc dĩ thở dài,"Tuy tiểu sư muội chán ghét Thích Trường An, nhưng không thể không nói một câu, tác phong hành sự của người này thật ra lại rất chính trực."

Từ việc Thích Trường An nguyện ý cứu Phong Quang đào hố muốn hại hắn nhưng không may tự hại mình là có thể nhìn ra, Thích Trường An quả thật không phải người xấu.

Phong Quang cũng không muốn thừa nhận mình vô cớ gây rối, cô quay đầu đi, không nhìn Văn Hiên đang muốn thuyết giáo mình.

Văn Hiên biết cô không vui, hắn cũng không tiếp tục nhiều lời để cô chán ghét, chỉ nhắc nhở:

"Bắt đầu từ ngày mai, các đại chưởng môn võ lâm sẽ lần lượt tới Tàng Binh Phủ. Tiểu sư muội, mấy ngày nay sẽ rất nhiều người, ta cũng phải giúp sư phụ sư nương xử lý rất nhiều chuyện, có đôi khi sẽ không lo được chu toàn cho muội như trước, muội cũng phải chú ý chớ nên tiếp tục gây rắc rối. Còn về Thích Trường An... muội không thích hắn, vậy về sau liền cố hết sức tránh hắn là được. Không có ta ở đây, muội nhất thiết đừng đối mặt với hắn."

Phong Ouana biết đây là Văn Hiên đana quan †âm mình eâ ceñna không phải kiểu người ngang ngược không nói đạo lý, không cam lòng mà gật gật đầu, cũng coi như cô đã đồng ý với yêu cầu của Văn Hiên, khiến hắn yên lòng. Chân của Phong Quang kỳ thật cũng bị thương không nghiêm trọng lắm, chỉ vì từ nhỏ đến lớn cô đều được nuông chiều, cũng rất khi bị thương, cho nên lúc này chân bị trật, phản ứng của cô mới hơi kịch liệt một chút. Sau khi dán mấy miếng dán thuốc, chân cô đã rất nhanh lành lại.

Đúng như lời Văn Hiên, nhiều ngày nay Tàng Binh Phủ đều có người trong giang hồ lục đục kéo tới, Phong Quang có dự cảm đại sự sắp xảy ra, nhưng cô chưa bao giờ tham gia vào giang hồ, cũng không rõ chuyện trong đó lắm, nên không đoán Phong Quang không quan tâm những việc này, cô vẫn không có thiện cảm gì với Thích Trường An, cũng liền không có tâm tư muốn làm thân với hắn. Cô thật sự không muốn gây dị ứng cho chính mình.

Lục bá tặng cô một chậu hoa lan mới nở, Phong Quang không hiểu về hoa, lại cảm thấy Văn Hiên sẽ thích, nên cô liền ôm chậu hoa đi đến sân viện của Văn Hiên. Đúng lúc này, một con bồ câu đưa tin màu trắng bay qua đỉnh đầu cô.

Phong Quang nhìn đường bay của bồ câu để tìm điểm xuất phát, chỉ thấy bên núi giả cách đó không xa có bóng dáng một nam nhân áo đen, có thể nhìn ra con bồ câu này chính là do hắn thả.

Dường như đã nhận ra có người đứng sau lưng, nam nhân xoay người lại, là Thích Trường An, Phong Quang muốn rời đi đã không còn kịp.

Thích Trường An lại cười,"Hạ tiểu thư muốn đi đưa hoa cho Văn Hiên công tử?

"Ừm."

Phong Quang thờ ơ đáp lời, lại tiếp tục đi về phía trước.

Tất cả mọi người đều biết đại đệ tử Văn Hiên của Tàng Binh Phủ thích hoa, mà Đại tiểu thư Tàng Binh Phủ lại chỉ thích phá hoa, nên nếu cô ôm một chậu hoa đương nhiên là muốn tặng cho Văn Hiên rồi.

"Hẳn chậu hoa lan này không phải do Hạ tiểu thư tự trồng."

Thích Trường An đi tới bên cạnh cô, rất có hứng thú nhìn hoa lan trong tay cô.

Phong Quang không nhìn hắn mà chỉ nhìn đường "Đây là hoa Lục bá tặng cho ta."

"Nhờ Hạ tiểu thư nên Lục bá lúc tuổi già mới có một chút thu nhập nuôi sống mình và Tiểu Quả. Ông ấy tặng hoa cho cô cũng phải thôi." Thích Trường Anh cười như không cười,"Hạ tiểu thư gánh nổi phần tạ lễ này." "Ngươi biết Lục bá cùng Tiểu Quả?"

"Mấy ngày trước đúng lúc gặp họ đang trồng hoa."

Thích Trường An lại giơ tay xoa cằm, tỏ vẻ như có điều hoài nghỉ mà nói:

"Lại không nghĩ rằng, hóa ra Hạ đại tiểu thư thoạt nhìn kiêu ngạo ương ngạnh, lại không biết tiếc hoa, đằng sau hành động phá hư hoa có còn có một tầng ý nghĩa sâu xa như vậy."

Phong Quang bực bội với ngữ khí nữa thật nữa giả này của hắn, cô lại thu mắt về, chỉ nhìn chậu hoa nhỏ.

"Hạ tiểu thư."

Hắn bỗng nhiên gọi cô một tiếng.

Cô thuận miệng trả lời:

"Gì thế?"

"Thích mỗ hành tẩu nhiều năm trên giang hồ, tự nhận đã thấy nhiều hiệp nữ hào kiệt, cũng thấy nhiều yêu nữ ác nhân, trong đó không thiếu những người tính tình cổ quái, hành sự khác lẽ thường."

Phong Quang không kiên nhẫn,"Ngươi nói nhiều như vậy làm gì?"

"Thấy nhiều người, gặp nhiều chuyện, đôi mắt này cũng càng nhìn càng rõ."

Đôi mắt Thích Trường An hơi rũ, khóe môi khẽ mỉm cười,"Ta đã rất nhiều năm không nhìn lầm người nào cả."

Phong Quang dừng chân, cô ôm một chậu hoa lan, ngẩng đầu nhìn hắn, nhất thời im lặng, khuôn mặt nhỏ của cô được hoa tôn lên càng thêm đẹp đẽ, một lúc lâu sau, cô hỏi:

"Ngươi rốt cuộc muốn nói gì?"

Rất hiển nhiên, cô hoàn toàn không rõ hắn muốn biểu đạt điều gì.

Thích Trường An khẽ cười không nói, một lát sau, hắn lại nhẹ giọng:

"Hạ tiểu thư không giỏi phán đoán, nhưng lại là người rất dễ đoán được."

Phong Quang không biết mình phải nói gì, cũng chỉ đành đáp lại một tiếng cho có lệ.

Cô cảm thấy mình và người nam nhân này không có tiếng nói chung gì cả. Quay người lại, cô mới phát hiện mình đã bất tri bất giác đi tới sân của Văn Hiên chỉ thấy ở dưới bóng câv Văn Hiên đang điêu khắc thứ dì: Ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá loang lổ chiếu lên người hắn, an tĩnh mà tốt đẹp. Phong Quang đầy vui mừng bước đến, lại không khỏi nhẹ chân, khẽ kéo tay áo Thích Trường An,"Ngươi đi đường cũng nhẹ một chút, đừng quấy rầy Đại sư huynh ta."

Thích Trường An bất đắc dĩ lắc đầu bật cười, đối với người tập võ mà nói, ngay khoảnh khắc cô mở miệng này đã có thể khiến người ta chú ý.

Quả nhiên, Văn Hiên đã đặt đồ trong tay xuống, nhìn sang,"Tiểu sư muội, cả Thích minh chủ nữa, sao hai người lại cùng nhau tới đây?"

"Đại sư huynh!"

Phong Quang bước nhanh tới, cô đặt chậu hoa lên bàn như hiến vật quý,"Muội tới đưa hoa cho huynh, còn vị Thích đại minh chủ này... Muội cũng không biết sao hắn lại cùng tới đây nữa. Đại sư huynh, chậu hoa này có đẹp không?"

Thích Trường An cũng không chấp nhặt với lời nói ghét bỏ của Phong Quang, hắn bình thản ngồi xuống.

"Chậu hoa lan này sinh động đẹp đế lại không tầm thường, đúng là một chậu hoa tốt."

Văn Hiên nhìn hoa lan tán thưởng, không khỏi khiến người ta nghĩ đến câu hoa đẹp, người càng đẹp.

Phong Quang lại thấy khối gỗ được khắc sơ thành hình người và công cụ Văn Hiên đặt lên bàn, cô tò mò hỏi:

"Đại sư huynh, huynh muốn khắc gì vậy?"
Bình Luận (0)
Comment