Quyển 31 - Chương 14: Công lược võ lâm minh chủ
Quyển 31 - Chương 14: Công lược võ lâm minh chủQuyển 31 - Chương 14: Công lược võ lâm minh chủ
"Khắc gì thì ta vẫn chưa nghĩ ra, cứ để từ từ rồi linh cảm sẽ nhắc nhở điều ta muốn khắc."
Văn Hiên từ trước đến nay đều thích thuận theo tự nhiên, hắn chẳng qua cũng chỉ nhân lúc rảnh rỗi mới muốn khắc hình.
Văn Hiên lại nhìn về phía Thích Trường An,"Tiểu sư muội tới tìm ta là để đưa hoa, còn Thích mỉnh chủ sao lần này lại đến đây vậy?"
Thích Trường An cười bình thản,"Lần này ta tới đây vì nghe Hạ phủ chủ nói, việc phòng hộ an toàn của Tàng Binh Phủ là do Văn Hiên công tử phụ trách."
"Không sai, sư phụ và sư nương thường xuyên có rất nhiều chuyện phải xử lý, nên công tác an toàn cho Tàng Binh Phủ đều do ta chịu trách nhiệm."
Văn Hiên là đệ tử đắc ý của Hạ Triều, bất luận là nhân phẩm hay năng lực làm việc của hắn đều đáng tin. So với Văn Các hành động theo tình cảm và Văn Đình phóng khoáng, Văn Hiên có thể nói là đối tượng đáng tin cậy duy nhất.
Thích Trường An còn nói thêm:
"Mấy ngày gần đây có lẽ sẽ không yên ổn, ta muốn nhờ Văn Hiên công tử phái thêm vài người bảo vệ Tiêu đại hiệp."
"Bảo vệ Tiêu đại hiệp?"
Văn Hiên khựng lại một lát,"Tiêu đại hiệp là cao thủ hạng nhất trong chốn giang hồ, nếu để hắn biết Tàng Binh Phủ chúng ta còn phái rất nhiều người bảo vệ an toàn cho hắn, chỉ sợ hắn sẽ không vui."
Phàm là người trong giang hồ đều sẽ rất chú ý đến thể diện, đặc biệt là cao thủ có địa vị trong giang hồ như Tiêu Bạch Thư, nếu truyền ra tin tức một cao thủ hạng nhất như hắn còn cần người bảo vệ, thì đó chính là trò cười, chính hắn sẽ cảm thấy rất mất mặt.
Thích Trường An nói:
"Văn Hiên công tử lo lắng rồi, chuyện này ta đã suy xét kỹ. Ta sẽ nói chuyện với Tiêu đại hiệp, Văn Hiên công tử không cần quan tâm đến chuyện khác, chỉ cần phái người bảo vệ tốt Tiêu đại hiệp là đủ rồi."
"Nếu Thích minh chủ đã nói như thế, vậy ta nên làm theo."
Văn Hiên đồng ý, cũng vì hắn biết, hôm nay Thích Trường An có thể tìm tới đây, nhất định cũng vì sư phụ hắn đã chấp nhận rồi. Phong Quang nãy giờ an tĩnh chợt hỏi:
"Vì sao phải phái người bảo vệ Tiêu đại hiệp?"
Cô cảm thấy người có thể lấy cây sáo làm vũ khí chắc chắn phải có trình độ rất cao, truyền thuyết về Tiêu Bạch Thư trong chốn giang hồ cô cũng nghe không ít, giá trị vũ lực của hắn rất không tầm thường, sao lại đến nỗi cần người bảo vệ?
Phong Quang đang thật sự khiêm tốn thỉnh giáo, nhưng Thích Trường An lại bình thản khẽ nhếch môi:
"Đường đêm ở Tàng Binh Phủ nguy hiểm, luôn cần phải đề phòng một chút, tránh cho Tiêu đại hiệp cũng sẽ không cẩn thận mà ngã vào hố."
Phong Quang khựng lại, tiếp đó liền cắn răng,"Nhà của ngươi mới nguy hiểm đó!"
Tên này rõ ràng đang cười nhạo lần cô ngã vào hố kia!
"Đại sư huynh!"
Từ cổng truyền đến giọng nói đầy sức sống của Văn Các, hắn đi từ cổng viện vào đây, phía sau còn có Hoa Nhan theo cùng. Thấy Phong Quang và Thích Trường An cũng ở đây, Văn Các lại nhiệt tình chào hỏi,"Tiểu sư muội, Thích minh chủ, hai người cũng ở đây sao!"
"Thích minh chủ."
Hoa Nhan dịu dàng hành lễ.
Thích Trường An gật đầu,"Hoa Nhan cô nương."
Phong Quang đã chậm rãi đứng lên hỏi:
"Nhị sư huynh, sao huynh lại đi cùng nàng ta vậy?"
"Tiểu sư muội, muội không biết, Hoa Nhan cô nương quả thực là thần nhân!"
Văn Các hưng phấn mỡ ra một bản vẽ ra,"Muội xem, đây là bản thiết kế hỏa súng do Hoa Nhan cô nương thiết kế, thật sự quá lợi hại! Ta dám khẳng định, chỉ cần ta có thể chế tạo ra, vậy ta tuyệt đối sẽ trở thành này người chế tạo vũ khí lợi hại nhất thiên hạ!"
Hoa Nhan ngượng ngùng sờ mũi, kỳ thật hỏa súng này chẳng qua là cô ta vẽ dựa theo hiểu biết của mình về súng kíp ở hiện đại mà thôi, vẫn là Văn Các lợi hại nên mới có thể từ một bức vẽ mà nghiên cứu ra phương pháp đúc trên thực tế.
Phong Quang vừa thấy liền biết hào quang của nhân vật nữ xuyên không đã kéo tới rồi, so với sự hưng phấn của Văn Các, cô tỏ ra thật sự bình thản "Cho nên huynh dẫn nàng †a tới tìm Đai sư huynh làm dì vÂvy2" "Hoa Nhan cô nương mấy ngày trước đã không cẩn thận giẫm chết một cây hoa do Đại sư huynh trồng, nàng ấy băn khoăn nên tới nhận lỗi."
"Văn Hiên công tử..."
Hoa Nhan lấy ra một chiếc khăn, trên đó có thêu một đóa hoa Thất Sắc Cẩn(1) đang nở rộ,"Ta rất xin lỗi, ngày đó trời tối không cần thận đã giẫm phải Thất Sắc Cẩn của huynh, ta cũng không biết có thể tìm đâu ra một cây hoa Thất Sắc Cẩn mới để đền bù, chỉ có thể nghĩ cách... thêu một đóa hoa Thất Sắc Cẩn vĩnh viễn không héo tàn thôi."
Nhận thấy tầm mắt Văn Hiên đang dừng ở trên tay mình, Hoa Nhan lại vội giấu ngón tay bị kim đâm ra sau lưng, mất tự nhiên mà cười với hắn.
Văn Các cũng ở một bên phụ họa,"Đại sư huynh mau nhận đi."
"Đã là tâm ý của Hoa Nhan cô nương, vậy ta liền nhận lấy."
Văn Hiên đứng dậy, tiếp nhận khăn của cô ta, cũng cười nói:
"Mong Hoa Nhan cô nương cũng đừng để chuyện này trong lòng."
"Công tử nguyện ý nhận lấy là tốt rồi."
Hoa Nhan cũng thở phào nhẹ nhõm, nếu cứ luôn phải chịu cảm giác thiếu nợ người ta, trong lòng cô ta cũng không chịu nổi.
Miệng Phong Quang đã dẩu lên cao vút, cô biết Văn Hiên trước nay luôn đối xử ôn hòa với người khác, nhưng cô vẫn cảm thấy khó chịu, có lẽ vì Hoa Nhan là nữ chính trời sinh đã đối lập với cô.
"Chẳng qua là hoa giả mà thôi."
Phong Quang bỗng nhiên nghe được một tiếng nói nhỏ bên tai mình. Cô ngẩng đầu nhìn Thích Trường An, có chút nghỉ hoặc.
"Giả thì trước sau cũng đều là giả, Thất Sắc Cẩn kia có được thêu giống thật thế nào thì cũng sẽ không thể sống được. Dùng hoa giả để hình dung tình cảm giả dối là chuẩn nhất rồi."
Khóe môi Thích Trường An cười nhẹ, không hề khác với nụ cười ngày thường, vẫn luôn khiến người cảm thấy lịch sự mà xa cách.
Nhưng rồi lại có chút khác biệt...
Phong Quang không đoán được vì sao hắn lại đột nhiên nói những lời này với mình. Cô chỉ cảm thấy... lòng mình bỗng nhiên dễ chịu hơn nhiều vì lời của hắn.
Văn Hiên cười nói với Hoa Nhan:
"Ngày ấy ta từng nói, chuyện Thất Sắc Cẩn, Hoa Nhan cô nương không cần để trong lòng, không nghĩ tới Hoa Nhan cô nương vẫn nhớ "Văn Hiên công tử rộng lượng, không so đo chuyện này, nhưng ta vẫn cảm thấy trong lòng áy náy. Cũng có thể nói, lần này ta muốn nhận lỗi với Văn Hiên công tử, kỳ thật cũng để trong lòng ta dễ chịu hơn một chút."
Hoa Nhan cười phóng khoáng, khiến khuôn mặt vốn chỉ được xem là thanh tú trở nên rạng rỡ mê người.
Văn Hiên lại mỉm cười,"Hoa Nhan cô nương tính tình thẳng thắn, khiến người ta bội phục."
Phong Quang thấy bọn họ mỗi người một câu trò chuyện thật vui vẻ, rốt cuộc cô cũng không nhịn được mà bước đến bên cạnh Văn Hiên, lắc lắc tay hắn nói:
"Đại sư huynh, hay là chúng ta tâm sự một chút chuyện huynh sẽ dẫn muội đi cùng khi ra ngoài mua hoa lần tới đi."
"Tiểu sư muội, đây không phải muội khiến ta khó xử rồi sao?"
Văn Hiến lắc đầu, bất đắc dĩ nở nụ cười.
"Sư phụ sư nương không cho phép muội tùy ý đi ra ngoài, cho dù là ta cũng không thể vi phạm quyết định của họ được."
"Không sao hết, nơi này trị an tốt như vậy, lại có Đại sư huynh ở đây, muội nhất định sẽ không gặp nguy hiểm. Đại sư huynh, muội đã lâu không ra khỏi phủ chơi đùa, huynh đưa muội đi cùng nhé."
Nói xong, cô lại làm nữũng mà cầm tay Văn Hiên một hồi lâu, tựa như nếu Văn Hiên không đáp ứng, cô liền không bỏ qua vậy.
Văn Hiền càng thêm bất đắc dĩ,"Tiểu sư muội..."
"Ta nói này Tiểu sư muội."
Văn Các đứng dậy,"Nhị sư huynh của muội cũng ở chỗ này, sao muội lại chỉ nhờ Đại sư huynh mà không nhờ ta?"
"Huynh chỉ biết đánh nhau với rèn sắt, muội còn lâu mới tìm đến huynh!"
Phong Quang lại cười tửm tỉm nhìn Văn Hiên,
"Vẫn là Đại sư huynh đáng tin cậy nhất, muội chỉ cần Đại sư huynh đi cùng muội."
Dáng vẻ cô gái nhỏ vừa bá đạo lại ngang ngược vô lý đã được thể hiện không sót chút nào.
Văn Hiên nói:
"Gần đây bên ngoài không yên ổn, chờ thêm một khoảng thời gian, ta lại đi xin phép sư phụ sư nương dẫn tiểu sư muội ra ngoài chơi nhé, có Phong Quang nghĩ đến việc gần đây có giang hồ hào kiệt từ khắp nơi kéo tới, trong lòng cô cũng biết chuyện này không đơn giản, hơn nữa cô cũng không phải nhất thiết muốn ra ngoài chơi, chẳng qua cô chỉ muốn Văn Hiên đừng nói chuyện với Hoa Nhan nữa mà thôi.
Vì thế, cô gật đầu,"Vậy được rồi, Đại sư huynh nói rồi đó, chờ thêm một thời gian nữa, huynh sẽ dẫn muội ra ngoài chơi, không được nuốt lời."
"Tiểu sư muội đã thấy ta gạt muội bao giờ chưa?"
Văn Hiên xoa đỉnh đầu cô, an tĩnh mỉm cười.
Phong Quang nhớ lại một chút, đã nhiều năm như vậy, Văn Hiên vẫn chưa bao giờ nói dối hay lừa gạt cô, hắn luôn luôn đã nói là làm, vì thế cô cũng tin Văn Hiên sẽ không lừa dối mình, liền mỉm cười rất ngọt,"Đại sư huynh, vậy chúng ta đã thống nhất xong rồi đó, huynh nhất định phải đưa muội ra ngoài chơi."
Văn Hiên cúi đầu ôn nhu nói:
"Được."
Hoa Nhan yên lặng đứng một bên, chỉ mỉm cười mà không hề tiến lên gây sự chú ý như Phong Quang.
Văn Các không hiểu sao lại cảm thấy Hoa Nhan như vậy có chút cảm giác "ta không thoái mái vì bị bỏ mặc", hắn tốt bụng bước qua, cười rạng rỡ như ánh mặt trời mà nói:
"Hoa Nhan cô nương, nếu về sau cô cũng muốn ra ngoài chơi thì cứ gọi ta nhé, ta có thể đưa cô đến rất nhiều nơi thú vị."
"Đa tạ Văn Các công tử."
Hoa Nhan rụt rè gật đầu, rất có cảm giác an tĩnh điểm đạm.
Nghe câu nói kia của Văn Các, Phong Quang cũng chỉ "Hừ"" một tiếng, không hề có ý định tiến lên quấn lấy Văn Các nói chuyện.
Thích Trường An đứng một mình một chỗ khẽ cong môi, cũng không biết hắn đang cười điều gì.
*x*wx*xx*x+x*x*x**
(1) Thất Sắc Cẩn: Một họ [bà con] của hoa râm bụt , Có thể hiểu là hoa râm bụt bảy màu.