Quyển 31 - Chương 17: Công lược võ lâm minh chủ
Quyển 31 - Chương 17: Công lược võ lâm minh chủQuyển 31 - Chương 17: Công lược võ lâm minh chủ
"Tiểu sư muội..."
Vẻ tươi cười quen thuộc lần nữa chậm rãi hiện lên trên mặt Văn Hiên, nhưng đã không còn khiến người ta cảm thấy nhẹ nhàng giống như lúc trước.
Hắn nhìn cô, nhẹ giọng nói:
"Chúng ta đã sống cạnh nhau nhiều năm, muội có ảo giác như vậy cũng là điều dễ hiểu."
"Ảo giác?"
Phong Quang buông tay hắn, đứng lên,"Đây không phải ảo giác, muội biết muội thích huynh. Đại sư huynh... có phải huynh... có phải huynh không hề thích muội?"
"Phong Quang..."
Văn Hiên than nhẹ một tiếng,"Muội vĩnh viễn là tiểu sư muội ta thương yêu nhất."
Một câu này đã giúp cô hoàn toàn hiểu rõ, cô chợt không biết mình nên có vẻ mặt gì. Cô không rõ, hắn chăm sóc mình tỉ mỉ nhiều năm qua như vậy, thậm chí... còn ôn nhu ôm cô nói rất nhiều lời khuyên bảo khi cô bị thương... Nếu những điều này đều không tính là thích... vậy điều gì mới phải đây?
Ánh mắt luống cuống của Phong Quang nhìn đến tượng gỗ trên bàn đá, so với khối gỗ hình người ban đầu nhìn thấy, hiện giờ đã có thể thấy được trang phục của bức tượng.
Là váy như ý bách điệp... mà xưa nay cô đều thích mặc váy tề hung(1).
Cô gần như lập tức nghĩ tới một người, Hoa Nhan. Hoa Nhan mặc váy như ý bách điệp màu lam...
"Đại sư huynh... trong quá khứ, huynh có từng thích muội không?"
Quá khứ gì đây? Cô không nói, nhưng hắn đã hiểu.
Rất lâu sau, Văn Hiên nói nhỏ mấy chữ,"Ta cũng không biết."
Hốc mắt Phong Quang ửng đỏ, cô không ngừng lui về phía sau, cuối cùng xoay người chạy khỏi sân viện, mà Văn Hiên sẽ không bao giờ ra ngoài đuổi theo cô như những lần cô tức giận lúc trước.
Phong Quang không biết mình đã chạy bao xa, cũng không biết mình muốn chạy tới nơi nào, chỉ là khi cô kiệt sức té ngã, thấy mặt đất phủ đầy lá run. â mới biết mình là chav tới eau nói trona rừng trúc. Tiếng bước chân giẫm lên lá rụng phía sau cô vang từ xa tới gần, cô đầy chờ mong quay đầu lại, sau khi thấy không phải người mình nghĩ, cô rốt cuộc cũng khóc ra, vừa khóc vừa tức giận nói:
"Đầu tại ngươi! Nếu không phải do ngươi... ta cũng sẽ không bị người ta cự tuyệt!"
"Tội danh này lại muốn đổ lên đầu ta sao?"
Thích Trường An ngồi xuống trước mặt cô, hắn đưa một chiếc khăn đến, cực kỳ bất đắc dĩ nói:
"Ta chưa bao giờ bảo đảm ý trung nhân của cô nhất định sẽ tiếp nhận tâm ý của cô."
Cho nên, hắn cũng được xem là người vô tội. Chằng qua hắn chỉ khiến Phong Quang hiểu rõ tình cảm của mình, lại bảo cô dũng cảm theo đuổi tình yêu, chứ chưa từng nói rõ Văn Hiên nhất định cũng thích cô bao giờ cả. Phong Quang quay đầu đi, khuôn mặt nhỏ sớm đã khóc đến đỏ bừng.
Cô không muốn để hắn thấy dáng vẻ chật vật của mình, chỉ nghẹn ngào, thở hổn hển nói:
"Ta chỉ là... chỉ là... không rõ... Ta và Đại sư huynh quen biết nhiều năm như vậy... Vì sao... Vì sao... Hức!"
Cô nói chưa hết, lại khóc nấc lên.
Thích Trường An thấy cô không tiếp nhận khăn tay của mình, hắn tại tự cầm khăn tay mà lau nước mắt trên mặt cô, nói không nhanh không chậm:
"Từ từ rồi nói, không cần vội."
Đôi mắt Phong Quang đầy sương mù tại nhìn về phía hắn, cô vừa nức nở, vừa không phục mà nói:
"Ta thật không rõ... Ta và huynh ấy quen biết nhau nhiều năm như vậy, vì sao... vì sao huynh ấy lại thích Hoa Nhan vừa quen biết chưa được mấy ngày!"
"Chuyện tình cảm trước nay đều khó có thể giải thích theo lẽ thường."
Thích Trường An nhẹ giọng nói,"Nếu tình cảm luôn bằng với thời gian, thì những lời như nhất kiến chung tình, nhị kiến khuynh tâm, tam kiến chung sinh(2) sẽ không còn tồn tại nữa."
"Cái gì mà nhất kiến chung tình, nhị kiến khuynh tâm, tam kiến chung sinh... So với làm bạn lâu dài, những lời này thật sự có tác dụng lớn như vậy sao?"
Phong Quang nhìn Thích Trường An đang lau nước mắt cho mình, cô ớt đến đáng yêu.
Thích Trường An dừng một chút, lại mỉm cười nhẹ giọng nói:
"Ở trong mắt một số người, những lời này quả thực dễ dàng lung lay suy nghĩ của họ, nhưng với một số người khác, điều đó lại không quan trọng lắm."
"Cho nên... Đại sư huynh của ta chính là kiểu người thứ nhất?"
Thích Trường An nói kiểu ba phải cái nào cũng được:
"Có lẽ phải, có lẽ không phải."
"Vậy còn ngươi?"
Phong Quang thút thít nức nở nói:
"Có phải ngươi cũng giống Đại sư huynh ta, sẽ thích nữ tử mới quen biết?"
Hiện tại cô vô cùng đau lòng, đến nỗi ngay cả chuyện mình không đội trời chung với hắn cũng quên luôn.
Thích Trường An im lặng trong chốc lát, giống như đang nghiêm túc suy nghĩ câu hỏi của cô.
Sau một hồi lâu, hắn rũ mắt cười nói:
"Có lẽ phải, có lẽ không phải."
Đây là câu hắn nói vừa rồi, nhưng ý trong đó dường như lại không hoàn toàn giống trước.
Phong Quang mếu máo,"Oà" một tiếng khóc càng thêm bi thảm, cô thở hổn hển nói:
"Nam nhân các ngươi chẳng ai tốt hết, tất cả đều là đồ xấu xa đứng núi này trông núi nọ... Rốt cuộc ta có chỗ nào kém hơn Hoa Nhan chứ, tính cách của nàng ta tốt hơn ta sao!?2"
"Theo ta được biết, tính cách của nàng ấy quả thật tốt hơn Hạ tiểu thư."
Thích Trường An lại không biết lấy từ đâu ra một chiếc khăn tay mới, ném chiếc khăn đã thấm đầy nước mắt của cô đi, đổi sang dùng khăn tay mới này giúp cô lau nước mắt. Vừa lau, hắn còn vừa nói mát cô.
Phong Quang vốn đang khóc, nghe được câu nói của Thích Trường An liền khựng lại, cô gian nan suy nghĩ một chút, tính cách của cô nàng Hoa Nhan kia hình như tốt hơn cô...
Thấy cô ngừng khóc, Thích Trường An cũng liền chuẩn bị thu tay lau nước mắt cho cô về, nhưng vừa mới thu lại một chút, cô đã lại gào lên, càng Hắn bất đắc dĩ thở dài,"Sao lại khóc?"
"Ta... Ta nghĩ đến... Hoa Nhan kia tính cách tốt hơn ta, còn biết khiến người ta vui vẻ hơn ta... Ta liền... Ta liền cảm thấy mình thật vô dụng."
Cô nói xong, liền cầm lấy khăn tay của hắn, vừa khóc lóc vừa lau nước mắt cho mình.
Thích Trường An lắc đầu bật cười,"Sao cô lại vô dụng? Hoa Nhan cô nương tuy tính cách tốt, nhưng cũng không bằng Hạ tiểu thư khiến người ta đau đầu."
Phong Quang vốn tưởng hắn định nói gì đó để an ủi mình, không ngờ lời này của hắn lại vòng vo mắng cô, miệng cô mếu xệch, trực tiếp hất tay hắn đang lau nước mắt cho mình ra, căm giận nói:
"Đúng vậy, ta khiến các ngươi đau đầu đấy... nếu các ngươi đều cảm thấy Hoa Nhan tốt, vậy thì đi tìm nàng ta hết đi, đừng tới quản ta làm gì! Cứ để ta tự sinh tự diệt là được!"
"Nhưng cũng chính vì khiến người ta đau đầu..."
Thích Trường An đối mặt với sự tức giận của cô thì thong thả nói:
"Cho nên người ta mới không yên lòng được."
Tiếng khóc của Phong Quang chợt ngừng lại, trong chốc lát, đầu óc cô không xoay chuyển kịp. Một lúc lâu sau, tiếng khóc của cô cũng nhỏ dần, chỉ là cảm xúc vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh được, cô nghẹn ngào nói:
"Lời này của ngươi có ý gì?"
"Hạ phủ chủ và Hạ phu nhân đã từng nhờ cậy ta chăm sóc cô nhiều hơn một chút, tốt nhất là có thể khiến cô bỏ được tật xấu thích làm theo ý mình."
Thích Trường An khẽ cười, đúng là dáng vẻ ôn hòa của trưởng bối.
Phong Quang dùng đôi mắt đẫm lệ hoài nghỉ nhìn hắn,"Cha mẹ ta muốn ngươi dạy dỗ ta, làm thầy của ta á?"
"Cha mẹ cô quả thật có ý này, chẳng qua sau đó ta đã cự tuyệt."
*x+xx*xx*xx*x***
(1)Váy tề hung: Loại trang phục thịnh hành thời Đường, váy thắt phía trên ngực.
(2)Nhất kiến chung tình, nhị kiến khuynh tâm, tam kiến chung sinh: Gặp lần đầu vừa thấy đã yêu, gặp lần hai say mê sâu sắc, gặp lần ba kết duyên cả đời.